Xét thấy nhà Dương Thành sắp có thêm nhân khẩu, nuôi một đứa trẻ không dễ dàng, Ngô Vĩnh Lan sẽ mất hơn một năm trong giai đoạn sinh dưỡng, tuy nói phụ nữ trong thôn không yếu ớt như vậy, nhưng dù sao làm việc cũng không thể mạnh mẽ như trước, sau khi con ra đời lại còn chuyện ăn uống, tiểu tiện, áp lực của hai vợ chồng chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Dương Diệp liền nhân cơ hội này chủ động đề nghị sau này tự mình gánh vác mọi chuyện trong nhà, không để Dương Thành giúp đỡ nữa.

Không chỉ một mẫu đất đó hắn tự quản lý, mà cả sinh hoạt hằng ngày và mọi chi phí đều không để Dương Thành bỏ ra, hoàn toàn tự mình gánh vác. Kỳ thật đây là chuyện hắn vốn dĩ nên làm, chẳng qua bản tính của nguyên chủ đã được xác lập, hắn ban đầu không biết lấy lý do gì để nói với Dương Thành mà không khiến y nghi ngờ, nhưng giờ đây lấy cớ chuyện có con của Ngô Vĩnh Lan ra, lại vừa vặn nói rõ ràng mọi chuyện.

Dương Thành nghe vậy, từ niềm vui sắp được làm cha mà dần lấy lại bình tĩnh, em trai có được sự giác ngộ như vậy, y vốn nên vui mừng, nhưng mấy năm nay em trai dựa vào y đã thành thói quen, đột nhiên nói ra những lời như vậy, cảm giác đầu tiên của y không phải là vui mừng, ngược lại là lo lắng, y sợ Dương Diệp sẽ làm ra chuyện gì cực đoan.

“A Diệp, ngươi nghĩ như vậy đại ca rất mừng, nhưng ngươi từ nhỏ đã không làm việc đồng áng, cho tới nay đều chỉ đọc sách, sau này thi cử còn phải tốn không ít tiền, ngươi và A Hỉ làm sao mà gánh vác nổi?”

“Đại ca, huynh đừng lo, bây giờ ta đã thành gia, còn dựa vào huynh và đại tẩu thì quá kỳ cục, dù không sợ miệng lưỡi người đời, chính ta cũng sẽ băn khoăn. Huynh cứ an tâm chăm sóc tẩu tử, dành nhiều thời gian hơn cho đứa trẻ.”

Ngô Vĩnh Lan, sau khi ngất xỉu đã sớm tỉnh lại, nghe những lời này lại không lo lắng như Dương Thành, ngược lại giúp Dương Diệp khuyên bảo chồng mình: “Đại Thành, nhị đệ đã có lòng như vậy, là chuyện tốt. Cha mẹ đi sớm, mấy năm nay huynh thương nhị đệ, y trong lòng đều hiểu rõ, nhưng đừng vì mình một mực đau lòng mà lại làm lỡ nhị đệ.”

Dương Thành khoanh tay, không đáp lời Ngô Vĩnh Lan.

Lúc trước Ngô Vĩnh Lan gả về nhà họ Dương, không có cha mẹ chồng, lại là do nàng và Dương Thành yêu nhau rồi mới đến với nhau, ban đầu cuộc sống tự do vui vẻ, không giống như những người phụ nữ khác phải làm dâu khó khăn, trong lòng nàng ngấm ngầm vui mừng một thời gian dài.

Nhưng lâu dần, nàng mới biết nhà nào cũng có chuyện khó nói. Dương Thành cái gì cũng tốt, nhưng lại thiên vị em trai một cách kỳ lạ, ai mà vui vẻ nuôi em trai như nuôi con trai chứ. Nàng lúc đầu trong lòng bất mãn, bóng gió cãi vã với Dương Thành vài bận, nhưng lại không làm thay đổi thái độ của y, cãi vã nhiều lần lại ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Sau này bụng nàng mãi không có động tĩnh, trong lòng thấy hổ thẹn với Dương Thành, cũng không dám lấy chuyện Dương Diệp ra nói nữa, dần dần lại nghĩ thông suốt, lúc cha mẹ hai người mất, Dương Thành mới 15-16 tuổi, còn Dương Diệp bất quá mới 10 tuổi, hai anh em nương tựa vào nhau mà sống, chồng nàng chỉ có một người thân duy nhất đó.

Hơn nữa khi hai người họ thành thân, Dương Diệp cũng đã đề nghị phân gia, không ở chung để làm phiền cuộc sống của hai vợ chồng. Nàng thấy mềm lòng, cũng liền cùng chồng chiều chuộng Dương Diệp.

Nhưng giờ đây Dương Diệp chủ động đề nghị tự mình gánh vác cuộc sống, không nghi ngờ gì đã tưới một gáo nước vào hạt giống đã chôn sâu trong lòng nàng, những lời này đã khắc sâu vào lòng nàng, nàng không có lý do gì mà không giúp Dương Diệp nói chuyện.

Ngô Vĩnh Lan đẩy Dương Thành đang im lặng không nói: “Đại Thành, người ta nhị đệ hiện tại cũng đã thành thân, A Hỉ chính là một tiểu ca nhi chịu khó, việc cơm áo hằng ngày sẽ chăm sóc nhị đệ, huynh còn cứ cứng đầu làm gì, cuộc sống vợ chồng son dựa dẫm vào người khác, nhị đệ là thư sinh, trong lòng sẽ không dễ chịu.”

Dương Thành nhíu mày, nhưng không muốn đáp ứng.

Lúc này Ngô Vĩnh Lan định ra hiệu cho A Hỉ, nhưng thấy y đang cúi đầu nhìn mũi chân, vì thế nàng gọi một tiếng: “A Hỉ.”

A Hỉ nghe tiếng ngẩng đầu, y đều nghe thấy những lời vừa rồi, nhưng y không biết Dương Diệp là thật lòng muốn tự mình gánh vác cuộc sống, hay chỉ là nói vài lời giận dỗi. Vì thế y nhìn thoáng qua Dương Diệp, vốn định nhận được chút nhắc nhở nên giúp bên nào nói chuyện, nhưng Dương Diệp cũng không nhìn y.

Y mím môi, đành phải nói: “Đại ca yên tâm, ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho…”

Nên xưng hô hắn thế nào đây, trước mặt Dương Diệp, y không nói thẳng được.

May mà lúc này Dương Diệp mở lời: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Lời hắn nói rất dứt khoát, hai hàng lông mày của Dương Thành nhíu chặt lại, có thể kẹp chết một con ruồi. Để không cho y nói thêm gì nữa, Dương Diệp nở một nụ cười không tới đáy mắt: “Không bằng đại ca cho ta mấy tháng, đến lúc đó nếu thật sự sống không nổi, không cần đại ca nói, ta vẫn sẽ phải ngửa tay xin tiền thôi.”

Lời này ngược lại làm Dương Thành thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngô Vĩnh Lan nói: “Vậy là tốt rồi, nhị đệ suy nghĩ chu đáo.”

Dương Thành cũng chỉ đành gật đầu: “Được.”

Sau khi mọi chuyện đã được quyết định, đã gần trưa, Dương Thành vốn muốn giữ Dương Diệp và A Hỉ lại ăn cơm, nhưng Dương Diệp không đồng ý, vợ chồng y vừa có con, nhất định còn có không ít chuyện riêng tư muốn nói, hắn liền không ở lại xem náo nhiệt.

“Ta thấy nhị đệ trong một lúc như là trưởng thành hẳn lên.” Sau khi hai người đi rồi, Ngô Vĩnh Lan lẩm bẩm nói, sự thay đổi của Dương Diệp nàng tự nhiên gán cho chuyện lấy vợ. Mọi người đều nói con gái sau khi lấy chồng sẽ trưởng thành chỉ sau một đêm, xem ra đàn ông cưới vợ cũng là đạo lý đó.

Trên đường trở về Dương Diệp vẫn luôn im lặng, hắn cảm giác thiếu niên cứ như cái đuôi nhỏ đi theo sau hắn, vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần. Chờ khi sắp đến cửa nhà, hắn nghĩ tới chuyện do dự của thiếu niên lúc nãy.

Hắn nói: “A Hỉ, sau này ngươi cứ gọi thẳng tên ta đi.”

Lòng A Hỉ khẽ thịch một cái, có chút vui vì Dương Diệp chú ý đến chỗ khó xử của y, rồi lại ảo não, những lời sáng nay y nói quả nhiên là hắn đã nghe thấy.

“Biết, đã biết.”

Buổi trưa mặt trời rất lớn, đường đất đỏ nóng rực chân, cát đất như bị nấu sôi vậy, cho dù là việc đồng áng có vội đến đâu, giờ này cũng không có dân làng nào ra đồng, cho dù có nhìn thấy hai bóng người, thì cũng là mang nón lá phơi lúa mạch đậu nành ở sân nhà mình.

Thời tiết nóng thì ăn uống cũng ít đi, buổi trưa Dương Diệp vẫn uống chút cháo loãng, xách một cái ghế ra sân ngồi hóng mát dưới gốc cây.

Ở thôn dã có câu nói “Đâu có cây nào ra cửa là có lý”, cho nên gần như nhà nào cũng trồng cây trong sân. Sân nhỏ nhà họ cũng không ngoại lệ, cũng trồng cây, hơn nữa còn là hai cây, một cây hòe cao lớn để hắn đang ngồi hóng mát, còn một cây là cây táo, những quả táo tròn mọng trĩu nặng trên cành.

Thôn Táo sở dĩ có tên này là có lý do, cả thôn có đến hai, ba trăm cây táo, trên núi là táo dại, còn trong thôn đều là do dân làng trồng. Tháng bảy, táo đã kết đầy cành cây, còn khoảng một tháng nữa là chín.

Trong thôn đâu đâu cũng là táo, dân làng không thấy lạ nữa, đến mùa táo chín rộ, mọi người sẽ hái táo mang vào thành bán, nhưng người bán táo trong thôn quá nhiều, bán không được giá tốt, cũng không bán được nhiều.

Những quả táo không bán được thì hoặc là đem cho dân làng khác, hoặc là phơi khô để trữ làm đồ ăn vặt, đáng tiếc quanh năm suốt tháng ăn, đừng nói người lớn, ngay cả những đứa trẻ ham ăn cũng đã chán ngấy.

Sớm mấy năm Dương Thành nuôi em trai đọc sách, cuộc sống trong nhà rất khó khăn, y làm đủ mọi việc, còn thu mua táo phơi khô của dân làng, bôn ba khắp các huyện thành, trấn nhỏ để bán, làm người bán hàng rong nhiều năm, nhờ vậy kiếm được chút tiền, mới có thể tiếp tục cung cấp cho Dương Diệp đọc sách, hơn nữa còn cưới được vợ.

Dương Diệp nhìn cây táo rồi nghĩ về những chuyện cũ của nguyên chủ, lại thấy ngưỡng mộ nguyên chủ có một người anh trai có trách nhiệm và biết gánh vác như vậy. Hắn là con một, trước nay chưa từng cảm nhận được tình anh em này, sau này nếu ở chung tốt, hắn sẽ cố gắng đối xử với Dương Thành như anh trai ruột của mình.

“Giếng, giếng có nước, mát lắm, có muốn uống chút cho hạ nhiệt không?”

A Hỉ sau khi ăn xong không để hắn dọn dẹp bát đũa, không biết từ lúc nào cũng đã đến dưới gốc cây, y bưng một bát nước đặt lên cái đôn gỗ bên cạnh hắn, kèm theo một chiếc quạt nan làm từ lá cọ phơi khô.

Hắn nhìn A Hỉ một cái, lông mày khẽ động, không biết thiếu niên là trời sinh đã ôn nhu tinh tế, hay là y vẫn còn đang khát vọng điều gì đó. Hắn rất muốn hỏi, nhưng những lời này nói ra nhất định sẽ làm tổn thương y, thấy thiếu niên đang luống cuống véo ngón tay mình, lời đến bên miệng lại khiến hắn thay đổi, biến thành một câu cảm ơn.

“Cái quạt này tốt lắm, mua ở đâu vậy?”

Dương Diệp cầm lấy chiếc quạt nan phe phẩy hai cái, gió liền ùa tới.

A Hỉ lắc đầu: “Là, là tự làm.”

Nghề này là dì của A Hỉ dạy cho y, hai người nương tựa vào nhau mà sống, cần phải tìm cách kiếm thêm chút tiền để trang trải, mỗi khi đến mùa hè, làm việc xong xuôi, buổi tối trăng sáng, hai người sẽ ngồi trong sân vừa hóng mát vừa làm quạt nan, chờ đến ngày đi vào thành thì mang đi bán.

Họ làm rất kỳ công, nên quạt bán khá chạy, mỗi cái có thể bán được hai đồng, vào lúc nóng nhất có thể bán được ba đồng.

Nghe Dương Diệp cũng nói quạt đẹp, y rất vui.

Dương Diệp cười cười: “Ngươi biết làm không ít thứ nhỉ.”

Buổi trưa, khoảng giờ Thân, mặt trời đang treo trên không dần dịch chuyển về phía tây, nhiệt độ cũng giảm đi vài độ, A Hỉ cõng giỏ đi ra đồng.

Nếu đã hoàn toàn phân gia, thì một mẫu đất kia cũng chỉ có thể tự họ lo liệu, A Hỉ tính toán ra đồng sớm một chút, chờ gặt đậu nành về, buổi tối mát mẻ có thể bóc đậu ra.

Dương Diệp đi giếng sau nhà múc nước xong quay về, trong nhà cũng đã không còn bóng dáng thiếu niên.

Chuyện phân gia là do hắn đề xuất, hắn không muốn A Hỉ phải chịu khổ, mặt trời vẫn còn gay gắt, phơi hai canh giờ nữa thì nhiệt độ mặt đất vẫn nóng như vậy.

Hắn mang theo cái liềm, cũng vội vàng đi đến thửa ruộng đậu nành sáng nay.

Từ xa đã nhìn thấy A Hỉ đang khom lưng gặt đậu nành, giống như một cái máy móc đang vận hành vậy.

“Ngươi sao, sao cũng tới?”

Dương Diệp quay trở lại vị trí gặt đậu nành sáng nay: “Là ta nói muốn phân gia mà.”

A Hỉ thẳng lưng đứng một lát, thư sinh quả nhiên rất coi trọng thể diện.

Sáng nay y đã thấy trên tay hắn đầy lông đậu nành, lòng bàn tay còn nổi bọt nước, trước kia lần đầu tiên y làm những việc này, đôi tay khó chịu rất nhiều ngày, nếu gặt thêm một látnữa, đảm bảo bọt nước trên tay sẽ bị vỡ, đến lúc đó lông tơ đậu nành chui vào thịt, hai tay lại thấm mồ hôi, cái cảm giác đó không hề dễ chịu.

Quả nhiên, chưa được mười lăm phút, A Hỉ đã thấy lông mày của thư sinh nhíu chặt lại.

Y mím môi, buông liềm lấy một chiếc khăn tay trong quần áo ra đi tới. Sáng nay y đã muốn đưa cho hắn rồi.

“Lấy, lấy cái này buộc vào tay trái, lông tơ sẽ, sẽ không đâm vào thịt.” A Hỉ hạ giọng nói, như sợ bị những dân làng khác trên đồng nghe thấy: “Có, có muốn ta buộc cho ngươi không?”

Tay cầm liềm của Dương Diệp cứng đờ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play