Dương Diệp nhớ rõ nguyên chủ cũng có một mẫu đất, chẳng qua đều do đại ca chăm lo giúp. Mỗi năm đại ca giúp hắn gieo trồng, giúp thu hoạch, sau đó mang hoa màu trong đất đi đổi tiền, số tiền tích cóp được thì mua dụng cụ học tập cho nguyên chủ. Theo Dương Diệp thấy, vị đại ca này đối xử với nguyên chủ tương đối tốt, trước khi A Hỉ về làm dâu, ngay cả thức ăn của hắn cũng do nhà đại ca đưa sang.

Hiện giờ hắn đã chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, chỉ có thể dựa vào thân phận này mà sống. Hắn không tính đi theo con đường cũ của nguyên chủ, hắn sẽ sống theo ý nguyện của chính mình, tuyệt đối không thể trở thành một người “há miệng chờ sung”, “đụng tay cơm tới” như nguyên chủ.

Lúc này, trên thửa ruộng đậu nành lộn xộn đã có khá nhiều dân làng bắt đầu làm việc. Ngô Vĩnh Lan khom lưng nhanh nhẹn gặt đậu nành trên đất của Dương Diệp, động tác thoăn thoắt, người bình thường cũng không theo kịp.

Nàng cũng tự tin vào tài nghệ làm việc của mình, nhà mẹ đẻ nàng làm nghề bán đậu hũ, bí quyết kiếm tiền chỉ truyền cho đàn ông trong nhà, không truyền cho phụ nữ. Nàng không có được nghề làm đậu hũ, nhưng cách gặt đậu nành thì nàng học được rất tinh.

Công việc đồng áng vừa tốn sức lại vừa khô khan, các bà các chị trong làng hâm mộ tài gặt đậu nành của Ngô Vĩnh Lan, ngày xưa chỉ có thể mượn cớ chê Dương Diệp là thư sinh để nói đùa nàng vài câu.

Ngô Vĩnh Lan ngoài mặt không nói gì, nhưng sau khi về nhà lại khóc với chồng vài bận. Dương Thành thấy mấy bà thím vợ nói chuyện của Dương Diệp là lại mở miệng mắng, đàn ông nói chuyện luôn có chút uy nghiêm, huống hồ lời đùa cợt không đâu của mấy bà vợ bị đàn ông nghiêm khắc chen vào thì mất hết cả hứng. Dần dần, mọi người cũng không dám lấy chuyện của Dương Diệp ra để trêu Ngô Vĩnh Lan nữa.

Nhưng sáng nay lại khác, nhà họ Dương có người mới, lại còn là một người nói lắp mà cả thôn đều biết, mọi người lén lút cười nói, người nói lắp xứng với thư sinh lười, bà mối thật khéo se duyên.

Chẳng phải đây lại có chuyện mới để nói sao?

Những mảnh ruộng gặt đậu bằng phẳng nếu không có bờ đất ngăn cách, cũng giống như một thửa đất lớn, ruộng đậu của mọi người cũng không cách xa nhau. Hôm nay Dương Thành đi trả bàn ghế, lúc rảnh rỗi có một người phụ nữ liền không nhịn được mà trêu chọc: “Nhà Đại Lang, sao không thấy tân phu lang ra đồng nhỉ? Nắng lát nữa là chiếu đến mông rồi đấy!”

Có người phụ họa theo: “Thím Lưu à, bà nói vậy là nói đùa rồi, ai cũng biết là tân phu lang rồi, mặt trời đã lên cao rồi mà chưa ra đồng thì còn vì sao nữa. Mấy người trẻ tuổi này, đúng là làm người ta ngại.”

Ở thôn Táo này, mười người thì tám người đều biết Dương Diệp thèm muốn tiểu thư nhà địa chủ Mai Tiểu Chi, hôm qua người đi ăn tiệc mừng nói rằng nhìn thấy Dương Diệp uống đến ngã trái ngã phải, chừng đó đủ thấy hắn đau khổ cỡ nào.

Hiện tại lại giả vờ như không biết gì mà nói về chuyện hai người ân ái, rõ ràng là muốn xem trò cười. Ngô Vĩnh Lan sớm đã biết mấy bà tám này sẽ lấy chuyện hôn nhân ra mà bàn tán, trong lòng nàng cũng đã có chuẩn bị.

Nàng kéo đậu nành: “Các thím nói chuyện cũng nên chú ý chút, trong ruộng này nam nữ già trẻ, những cô gái và ca nhi chưa lấy chồng cũng có đấy.”

“Nhà Đại Lang lại làm vẻ nghiêm túc rồi, thím chỉ đùa thôi mà. Vả lại cũng vì tốt cho ngươi nên mới lắm miệng vài câu, mẹ của Đại Lang mất sớm, tân phu lang này không có mẹ chồng dạy dỗ lễ nghi, ngươi mà chiều y quá, sau này y còn nghe lời người làm đại tẩu này sao.”

Người nói chuyện là người đối diện Ngô Vĩnh Lan, ỷ vào mình đã làm vợ làm dâu nhiều năm hơn, thường xuyên giáo huấn Ngô Vĩnh Lan.

Ngô Vĩnh Lan biết bà hàng xóm này không ưa chồng mình đối với mình ngoan ngoãn vâng lời, mà nàng lại không có mẹ chồng quản, còn bà ta thường xuyên bị mẹ chồng la mắng, bị chồng chửi bới, trong lòng thấy bất cân bằng. Ngày thường mồm mép của bà ta nhiều nhất, cứ như thể nói thêm hai câu nhàn rỗi về nàng thì có thể trút hết được cơn giận dồn nén trong bụng vậy.

Nàng đang định đáp trả bà ta hai câu, thì nghe thấy tiếng nói lắp bắp từ con đường nhỏ phía sau truyền tới: “Đại, đại tẩu.”

A Hỉ đến đúng lúc, khiến mấy bà vợ nói xấu trong thôn đều phải ngậm miệng. Ngô Vĩnh Lan biết A Hỉ sẽ đến, nhưng làm nàng bất ngờ là người em trai chưa bao giờ xuống đồng cũng đi theo.

Nhất thời, cả cánh đồng im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng ve kêu, những ánh mắt xa gần đều đổ dồn vào hai vợ chồng Dương Diệp, những người đứng gần thì thì thầm cắn tai nhau.

Ngô Vĩnh Lan thẳng lưng lên: “Nhị đệ sao lại tới?”

“Đất của nhà mình, nên đến.”

A Hỉ bất lực cười với Ngô Vĩnh Lan, y chạy được nửa đường thì bị Dương Diệp gọi lại, nghe y nói cũng muốn ra đồng, trong lòng y kinh ngạc không kém gì Ngô Vĩnh Lan.

Dân làng như thấy của hiếm nhìn một lúc, định bắt chuyện với Dương Diệp, nhưng thường ngày vị thư sinh này mắt cao hơn đầu, nào có thèm trò chuyện với mấy bà vợ trong thôn, sợ tự chuốc lấy sự vô vị, mọi người xem đủ rồi cũng ai nấy lo việc của mình.

Tháng bảy ngày cực kỳ nóng, mặt trời không giống như treo trên cao, mà giống như treo thẳng trên đầu người.

Chưa được nửa giờ đồng hồ, Dương Diệp đang làm việc đã cảm thấy mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng, quần áo dính chặt vào lưng, thêm vào việc thư sinh quanh năm không làm việc nặng nhọc, thân thể yếu ớt, khom lưng lâu cũng có vài phần lung lay sắp đổ.

Không chỉ có vậy, cành khô, lá cây và quả đậu nành đều có rất nhiều lông tơ nhỏ, đâm vào lòng bàn tay rất khó chịu, gặt được một bó đậu nành thì cả người đều ngứa.

Hắn buông một bó đậu nành đang gặt dở, xoa xoa lông tơ trong lòng bàn tay, lớp da mỏng không xoa được lông tơ ra mà còn làm bàn tay đỏ ửng. Đang suy nghĩ phải làm cách nào để lông tơ không chui vào lòng bàn tay, hắn cảm thấy có ánh mắt từ bên trái lướt qua.

Vừa ngẩng đầu, hắn liền thấy A Hỉ vẫn luôn im lặng gặt lúa mạch đang nhìn hắn, nói đúng hơn là nhìn tay hắn.

A Hỉ tay chân rất nhanh, tóc dính đầy mồ hôi trên trán đủ để thấy y làm việc chăm chỉ đến mức nào. Bất kể là nguyên chủ hay Dương Diệp hiện tại, thật ra đều chưa từng làm việc gặt đậu nành bao giờ, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, nhìn cách dân làng gặt đậu rất dễ dàng để bắt đầu làm theo.

Bắt tay vào làm thì nhanh, nhưng rốt cuộc không bằng những người làm lâu năm, ngay cả như vậy, Dương Diệp vẫn không muốn thua kém A Hỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi.

Hắn thu tay lại, mặc kệ cảm giác trong lòng bàn tay, cúi lưng tiếp tục gặt đậu nành. Chợt thấy hàng lông mày dài của A Hỉ khẽ nhúc nhích, y há miệng như muốn nói gì với hắn, đúng lúc này, “bùm” một tiếng trầm đục, đại tẩu nhà họ Dương đột nhiên ngã nhào xuống ruộng đậu.

“Đại tẩu!” A Hỉ kinh ngạc kêu lên, vội vàng buông liềm trong tay, thu ánh mắt từ chỗ Dương Diệp lại, chạy về phía người phụ nữ vừa ngã.

Dương Diệp cũng chạy tới giúp A Hỉ đỡ người dậy, những người trong thôn nghe thấy tiếng cũng nhanh chóng vây lại.

“Đây là, chuyện, chuyện gì thế?”

“Có thể là bị cảm nắng.” Trời quá nắng, giống như trong lồng hấp, không khí hít vào đều như bị nướng chín, làm việc ra mồ hôi nhiều, mất muối, tay chân mệt mỏi, người rất dễ bị ngất.

Dương Diệp đoán là như vậy.

“Phải đưa người về trước đã.”

Dương Diệp duỗi tay định cõng người, A Hỉ lại đi trước một bước, kéo Ngô Vĩnh Lan lên lưng mình: “Ta, ta làm.”

Hắn giật mình, đây là sợ hắn ngay cả một người phụ nữ cũng không cõng nổi sao?

A Hỉ nói khẽ: “Nam nữ thụ thụ bất thân, em, em chồng cõng chị dâu cũng sẽ bị người ta bàn tán.”

Những lời nói nhẹ như không của y rơi vào tai Dương Diệp, giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua.

Dương Diệp ho khan một tiếng, định nói ngươi không phải cũng là con trai sao, nhưng nghĩ lại, nhập gia tùy tục, tiểu ca nhi và đàn ông không giống nhau.

Chỉ trong chớp mắt, hắn thấy cái thân thể nhỏ bé cõng Ngô Vĩnh Lan lên, chân loạng choạng một chút rồi đi về hướng nhà.

Ngô Vĩnh Lan tuy nói là phụ nữ, nhưng khung xương lớn, trông thân hình không nhỏ, đè nặng trên người A Hỉ, thiếu niên giống như cây cao lương chín bị oằn cong eo, nhưng trên mặt y không thể hiện bất kỳ sự nặng nề nào, dường như y đã sớm quen với việc gánh vác những vật nặng hơn sức lực của mình.

Dương Diệp nhíu mày đi theo sau.

Dân làng nhìn người một nhà đi xa, lập tức lại xôn xao bàn tán, mỗi năm vào cuối hạ, mùa thu hoạch hoa màu, có không ít người bị cảm nắng ngất xỉu, đừng nói phụ nữ, đôi khi đàn ông làm việc nhiều quá sức cũng ngã xuống, tình huống này ở trong thôn không có gì lạ.

Nhưng vẫn có người lèm bèm: “Thím Lưu, Ngô Vĩnh Lan sợ không phải bị bà nói mấy câu mà tức lên đấy chứ?”

“Nhà Dương Đại Lang vốn dĩ dễ tức giận, thường ngày đùa giỡn cũng không được, những ngày nắng nóng trước đây cũng chưa thấy nàng như vậy, e rằng thật sự bị tức đến nỗi ngất xỉu.”

Bà thím Lưu bị mọi người nói thì trong lòng hoảng hốt, trợn mắt mắng: “Có liên quan gì đến ta, ta nói nàng cái gì, các người đừng có mà há miệng nói bậy.”

Dân làng lắc đầu, lập tức giải tán.

A Hỉ cõng người về nhà cũ của họ Dương, sau đó Dương Thành trả xong bàn ghế cho dân làng, nghe họ nói vợ mình bị ngất xỉu ngoài đồng, vội vàng đi đến nhà thầy lang ở đầu thôn để mời người đến.

“Bảo đừng vội ra đồng, lại cứ mỗi ngày vội vàng hấp tấp, phụ nữ không bằng đàn ông, thân thể làm sao chịu nổi. Đã nói ở trong ruộng có ta, lại cứ không nghe lời!”

Dương Thành trở về thấy vợ nằm trên giường, cũng mặc kệ hai phu phu A Hỉ và Dương Diệp, vừa tức vừa sốt ruột lẩm bẩm vài câu.

A Hỉ nghe tiếng mắng này, không khuyên Dương Thành, chỉ cúi mắt nhìn thoáng qua Ngô Vĩnh Lan trên giường, trong mắt y chợt lóe lên một tia khâm phục. Y đứng dậy sang một bên, nhường chỗ cho thầy lang khám bệnh.

Thầy lang râu dê ở thôn dã xem qua bệnh nhân một cái, thậm chí chưa hề động tay, với một vẻ mặt dài thườn thượt như ngựa nói: “Chỉ là bị cảm nắng thôi, dùng thuốc bắc thanh nhiệt nấu nước uống là được, thấy nhiều rồi nên không lạ, chuyện này mà cũng làm ta chạy một chuyến xa như vậy.”

Thầy lang bị Dương Thành cao lớn lôi đến, mặt mày khó chịu, trong lòng rất bất mãn. Thôn Táo chỉ có một thầy lang, tính tình hách dịch cả thôn đều biết, nhưng ai cũng có lúc ốm đau, cho dù trong lòng bất mãn, cũng chỉ có thể gượng gạo tươi cười.

“Nhờ ngài trời nắng nóng như thế này mà phải vất vả.” Dương Thành thấy vậy vội vàng nhét vào tay thầy lang mấy đồng tiền: “Làm phiền ngài xem giúp vợ tôi, thân thể nàng luôn khỏe mạnh, tự nhiên ngất xỉu như vậy, tôi không yên tâm.”

Thầy lang nhận tiền xong, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều, lúc này mới chịu bắt mạch cho Ngô Vĩnh Lan.

Dương Diệp đứng ở cửa nhìn thấy tất cả, càng khắc sâu hơn bốn chữ “thấy tiền sáng mắt”.

“Vợ ngươi có thai rồi.” Mắt thầy lang lóe lên tinh quang, cười sờ râu, khám được hỉ mạch là chuyện tốt, ít nhiều cũng chiếm được chút tiền mừng: “Chúc mừng.”

“Có thai? Thật không!”

“Đương nhiên là thật, lão phu chẳng lẽ ngay cả hỉ mạch cũng không khám ra sao.”

Dương Thành cười rạng rỡ, hắn cùng Ngô Vĩnh Lan thành thân đã ba năm, nhưng vẫn không có con, hiện giờ cuối cùng cũng đã có, nhất thời vui mừng không thể kìm nén, lại cho thầy lang hơn mười đồng tiền.

Nhận được tiền mừng, thầy lang cũng nói thêm vài câu: “Cho vợ ngươi ăn uống tốt hơn, việc nặng thì cố gắng làm ít thôi, chú ý nghỉ ngơi.”

Dương Thành liên tục đồng ý, vui vẻ tiễn thầy lang ra ngoài, khi quay lại, Dương Thành vui mừng kéo Dương Diệp: “Nhị đệ, đại tẩu ngươi cuối cùng cũng có rồi, cha mẹ mà biết chắc chắn sẽ rất vui, nhất định là do ngươi thành thân mang đến không khí vui mừng cho nhà ta, đây là song hỉ lâm môn.”

Nhìn thấy một người đàn ông cười tươi như hoa, Dương Diệp không nhịn được mà bật cười, cũng không biết là bị nụ cười của Dương Thành lây nhiễm, hay là bị tình cảm vợ chồng đơn giản, mộc mạc mà chân thành này làm cảm động. Dù sao, hắn cũng nở một nụ cười.

Dương Thành sững sờ, từ sau chuyện của Mai Tiểu Chi, Dương Diệp cả ngày đều buồn bã, bộ dạng suy sụp, hiện giờ bỗng nhiên tinh thần, hắn trong lòng vui mừng không thôi, chợt thấy chuyện tốt đều đến với nhà họ Dương vậy.

“Chúc mừng đại ca.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play