Ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, lần đầu tiên Khỉ La mới hiểu ra, thì ra con người khi thân mật với nhau lại có thể cuốn hút đến thế.
Đặc biệt là khi đang thân mật, cảm xúc mãnh liệt phát ra từ đối phương gần như bao trùm lấy cô.
Vừa hấp thu năng lượng tình cảm từ anh, vừa cảm thấy hơi tiếc nuối.
Cô đã đánh mất sợi dây cảm xúc của mình. Dù giờ có hấp thu bao nhiêu năng lượng đi nữa thì đến cuối cùng, chúng cũng sẽ như cát chảy trong đồng hồ – từng chút một mất đi. Tình yêu của cô mãi mãi chỉ nằm ở khoảng giữa cảm giác tạm ổn và thiếu hụt liên miên.
Ngoài ra, việc đánh mất sợi dây tình cảm cũng khiến cô không thể yêu ai thật lòng. Trước giờ, cô chưa từng thực sự yêu ai.
Việc chọn ở bên Chu Tử Hằng, một là vì anh là người phù hợp nhất để thực hiện nguyện vọng còn dang dở của nguyên chủ. Hai là vì khi ở cạnh anh, cô có thể tiếp tục hấp thu năng lượng tình cảm để duy trì bản thân.
Xem như là một kiểu trao đổi. Ngoại trừ “tình yêu” không thuộc về cô, tất cả những điều khác, cô đều sẵn sàng cho anh. Cô sẽ cố gắng trở thành người bạn đời tốt nhất của anh.
Tối đó, khi trở về ký túc xá, không bất ngờ gì khi cô bị ba cô bạn cùng phòng “tra khảo”.
Cô về muộn, suýt chút nữa ký túc xá đã đóng cửa. Các bạn cùng phòng vẫn còn thức, và đương nhiên là chẳng ai có thể cưỡng lại được sức hút của chuyện bát quái.
Khỉ La không định giấu giếm gì, dù sao sớm muộn gì các bạn cũng sẽ biết.
Về phần tình cảm mới chớm này, bản thân cô vẫn đang trong giai đoạn tiếp nhận và cảm nhận nó là điều gì đó đẹp đẽ. Nhưng Lưu Viện Viện và hai người còn lại thì không dễ chấp nhận như vậy.
Không phải họ thấy cô và Chu Tử Hằng không hợp, mà là vì Chu Tử Hằng lại trùng hợp là bạn cùng phòng với Cố Vũ Trạch. Khỉ La vừa chia tay chưa bao lâu, giờ đã ở bên bạn cùng phòng của người cũ — điều này dù có giải thích sao thì cũng thấy khó tin.
Đặc biệt với tính cách ngoan ngoãn, đơn thuần và hay ngại ngùng trước đây của Khỉ La, việc này khiến người khác khó mà hiểu nổi.
Vì thế, Lưu Viện Viện và hai người còn lại lo rằng Khỉ La không thực sự yêu Chu Tử Hằng, mà chỉ đang cố tình trả đũa Cố Vũ Trạch vì chuyện anh ta phản bội.
Nếu đúng là như vậy, lỡ sau này Chu Tử Hằng biết được, dù anh có yêu cô thế nào, thì lòng tin vẫn sẽ bị tổn thương. Người chịu thiệt cuối cùng vẫn là Khỉ La.
Là bạn cùng phòng, các cô thật sự không muốn thấy kết cục đó xảy ra.
Ban đầu còn tưởng sau khi nói hết mối lo của mình ra, Khỉ La sẽ giải thích hoặc phủ nhận. Nhưng cô chỉ trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Không cần lo đâu, mình sẽ tự giải quyết chuyện này."
Ba người trong phòng gần như đồng thanh trong đầu: “Cái gì cơ? Cậu muốn giải quyết cái gì?”
Sau khi đã "thành thật khai báo" với bạn cùng phòng, Khỉ La cũng không lập tức hành động gì, mà vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ yêu đương ngọt ngào với Chu Tử Hằng. Mãi cho đến hôm nay – ngày diễn ra trận chung kết bóng rổ.
Sáng sớm, Chu Tử Hằng đã đến tận ký túc xá để đón người yêu. Sau khi dừng xe dưới tòa nhà, anh ngồi chờ trong xe.
Từ xa, thấy bạn gái mình từ lầu đi xuống, bên cạnh còn có hai bạn cùng phòng là Lưu Viện Viện và Tần Sương.
Văn Tĩnh có hoạt động của câu lạc bộ nên không đi cùng.
Lưu Viện Viện đương nhiên là đi để cổ vũ cho Dương Dương – chàng trai mà cô thích. Còn Tần Sương thì sau buổi liên hoan lần trước, cũng đang mập mờ với một thành viên trong đội bóng. Hai người đều có thiện cảm với nhau, chỉ là chưa chính thức thôi.
Chu Tử Hằng bước xuống xe, vừa định mở miệng chào thì cô gái kia đã chạy nhào vào lòng anh.
Anh theo phản xạ đưa tay ôm lấy, còn nhẹ nhàng siết chặt cô lại. Cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu cô một cái, cảm giác như đang ôm một con gấu bông vừa mềm vừa thơm.
Tuy thời gian bên nhau chưa lâu, nhưng những thói quen nhỏ của cô, Chu Tử Hằng đều nhớ kỹ.
Mỗi lần gặp là phải ôm một cái, sau đó đi đâu cũng đòi nắm tay. Mỗi lần chia tay cũng vậy, hôn hay ôm đều không thể thiếu.
Trước đây nhìn người ta yêu nhau, Chu Tử Hằng toàn là lắc đầu ngao ngán, không hiểu có gì vui. Cảm thấy bạn gái sao có thể thú vị bằng máy tính được?
Nhưng đến lượt mình rồi, anh chỉ muốn nuốt lại hết mấy lời đó.
Ở bên Khỉ La, anh cảm thấy 24 tiếng một ngày là không đủ.
"Nóng không? Trong xe có trà sữa anh mua cho em."
Hai người ôm nhau một lúc, đến khi Khỉ La vì bị bạn cùng phòng trêu chọc mà ngẩng đầu lên, anh mới cười sờ mặt cô rồi buông ra.
Khỉ La lắc đầu, sau đó cúi xuống chui vào xe.
Tần Sương và Lưu Viện Viện đã ngồi ghế sau, mỗi người cũng đang cầm một ly trà sữa.
Lưu Viện Viện không nhịn được trêu: "Ai nha, có người yêu có khác, phúc lợi ghê nha, còn có trà sữa uống nữa chứ!"
Ghế sau vang lên một tràng cười. Khỉ La không để ý mấy lời trêu chọc, chỉ đưa ly trà sữa của mình lên phía trước cho Chu Tử Hằng nếm thử.
Chu Tử Hằng nghiêng đầu hút một ngụm, ngay lập tức nhăn mày: "Ngọt quá."
Khỉ La bật cười, rút lại ly trà rồi uống thử, nói: "Em thấy ngon mà."
Biết cô thích đồ ngọt, Chu Tử Hằng cũng bật cười theo: "Ừ, lần sau mua loại khác thử nhé."
Khi đến sân bóng trường A, khán đài lại một lần nữa kín người. Có cả người mang theo biểu ngữ in tên Chu Tử Hằng – đủ để thấy anh nổi tiếng đến mức nào. Mà phần lớn người hâm mộ lại là nữ sinh.
Ban đầu họ chỉ nghĩ đến để xem trai đẹp chơi bóng, ai ngờ lại chứng kiến cảnh Chu Tử Hằng dắt tay một cô gái đi vào khán đài – khoảnh khắc ấy, cả sân vận động gần như nín thở.
Rồi sau đó bùng nổ.
"Không phải tôi hoa mắt đấy chứ? Giáo thảo dắt tay con gái!"
"Không hoa đâu, tôi cũng thấy, còn cầm trà sữa giúp người ta nữa!"
"Đúng là Chu Tử Hằng rồi! Mà cô gái bên cạnh là ai thế? Trông xinh thật, có phải người trường mình không? Nhìn quen quá…"
"Chẳng phải là hoa khôi khoa ngoại ngữ trường bên cạnh sao? Tôi từng thấy ảnh cô ấy trên diễn đàn rồi! Trời ơi, giáo thảo của mình yêu hoa khôi trường bên! Cứ như phim luôn!"
"Cũng có thể chỉ là bạn thôi mà, với lại cũng không quá xinh…"
Vừa nói xong đã có người phản bác ngay: "Nhà ai lại đi nắm tay 'bạn' kiểu đan mười ngón như thế chứ! Tam quan lệch quá rồi đó!"
"Chu Tử Hằng chắc đang công khai tình cảm đấy! Đúng chất thần tượng thanh xuân, trước thì độc thân, giờ yêu là cho cả trường biết luôn! Không hổ là crush của tôi!"
Vừa bước vào khán đài, Lưu Viện Viện và Tần Sương đã cảm thấy áp lực, lập tức tách ra đi tìm chỗ khác.
Chu Tử Hằng thì không hề giấu giếm gì, đưa Khỉ La vào trong khu vực dành cho khách mời. Ly trà sữa còn đang uống dở cũng đặt lại vào tay cô, trước khi rời đi còn đưa tay xoa đầu cô một cái.
"Đúng là bạn gái thật rồi! Đỉnh quá đi mất!"
"Có ai chú ý hành động của giáo thảo không? Vừa đưa trà sữa, vừa xoa đầu, lúc quay đi còn nhìn mãi không dứt! Cái người lạnh lùng ngày thường của tụi mình đâu rồi?"
Dưới khán đài có người xuýt xoa: “Nếu mà bạn gái mình cũng xinh như vậy, mình cũng chiều như chuột cống chiều cục vàng ấy chứ. Đúng là hoa khôi trường bên, càng nhìn càng mê!”
Thậm chí có người còn lén rút điện thoại ra chụp hình.
Khỉ La chẳng cần tập trung, những tiếng bàn tán xung quanh đều rõ ràng bay vào tai cô.
Nghe thấy người khác khen mình xinh, cô chỉ mỉm cười nhẹ.
Cách ăn mặc và trang điểm của con người đúng là một lĩnh vực rất đáng để nghiên cứu.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đơn giản kết hợp với tất mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng cùng tông màu. Tóc không còn tết gọn gàng như mọi khi, mà búi lỏng một cách tự nhiên trên đỉnh đầu. Cổ còn đeo chiếc dây chuyền mà Chu Tử Hằng đã tặng. Gương mặt và môi không cần son phấn quá đậm vẫn có nét hồng tự nhiên.
Nhìn từ xa thì trắng trẻo nổi bật, mà lại gần thì đúng kiểu dễ thương vô địch.
Việc ăn mặc được người khác công nhận, quả là một niềm vui nho nhỏ.
Cô lại cúi đầu hút một ngụm trà sữa, trong miệng cắn miếng trân châu mềm dẻo, ánh mắt dõi về sân bóng.
Các cầu thủ đã thay đồ và bắt đầu khởi động. Chu Tử Hằng vẫn mặc áo số 7, dáng người cao ráo cùng gương mặt điển trai, cho dù ở giữa đám đông cũng cực kỳ nổi bật.
Trước khi bắt đầu, Chu Tử Hằng lại quay về phía cô liếc nhìn một cái. Khỉ La lần này không né tránh như trước nữa, mà ngược lại còn mỉm cười, giơ tay làm động tác "cố lên" cổ vũ.
Nhận được ánh mắt khích lệ, Chu Tử Hằng rõ ràng rất vui, khóe môi cong lên nhẹ nhẹ. Mãi cho đến khi trận đấu sắp bắt đầu, anh mới chịu rời mắt.
Vào được vòng chung kết, chắc chắn đối thủ cũng không dễ xơi. Ngay từ đầu, trận đấu đã căng như dây đàn.
Đội của Chu Tử Hằng không chiếm được ưu thế gì rõ ràng. Sau hai hiệp, họ còn bị dẫn trước tận năm điểm.
Khi tiếng còi nghỉ vang lên, đội trưởng bên kia còn liếc anh với vẻ khiêu khích, cả gương mặt đều như đang nói: “Không phải giỏi lắm sao? Xem lần này mày thắng kiểu gì.”
Chu Tử Hằng không bị chọc giận, nhưng ánh mắt đã lạnh đi rõ rệt.
Từ đầu, chiến thuật của đối thủ đã dồn ép anh khiến anh hầu như không có cơ hội cầm bóng.
Chiêu này đúng là có hiệu quả, nhưng không thể duy trì mãi.
Vì đội anh bị dẫn điểm, không khí trên sân cũng bắt đầu trùng xuống.
Nhưng điều anh quan tâm không phải điều đó. Trong lúc uống nước, ánh mắt anh lại nhìn về phía khán đài, nơi Khỉ La đang ngồi. Cô đang chống cằm nhìn anh, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt đầy tin tưởng.
Tự dưng, anh nhớ tới lời cô từng nói.
Cô bảo: “Anh là giỏi nhất, những người khác chẳng ai bằng được.”
Hết giờ nghỉ giữa hiệp, hiệp ba bắt đầu. Cục diện trận đấu ngay lập tức thay đổi.
Đội bạn vẫn phòng thủ Chu Tử Hằng rất sát, nhưng lần này anh không tranh không giành nữa. Dương Dương, một đồng đội khác, bắt đầu bùng nổ tấn công.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tỷ số đã được san bằng.
Đối phương nhanh chóng nhận ra đội Chu Tử Hằng đổi chiến thuật và vội vàng điều chỉnh.
Nhưng cũng vô ích. Nhất là khi Chu Tử Hằng có đến hai đồng đội có thể phối hợp cắt bóng, ném rổ bất cứ lúc nào.
Như chơi mèo vờn chuột, đội đối phương bị đuối sức. Và rồi, khi họ bắt đầu thả lỏng cảnh giác với Chu Tử Hằng, anh bất ngờ nhận được bóng. Tại chỗ bật nhảy, một cú ném ba điểm cực kỳ đẹp mắt đưa bóng thẳng vào rổ.
Trọng tài thổi còi, trận chung kết kết thúc không chút do dự.
Cả sân như vỡ òa trong tiếng reo hò.
Cầu thủ đội bạn đứng ngẩn ra, nét mặt phức tạp. Trong khi đó, Chu Tử Hằng và đồng đội ôm nhau ăn mừng chiến thắng.
Khỉ La rời khỏi chỗ ngồi, băng qua đám đông đang ồn ào. Trong tay cô cầm một chiếc khăn lông sạch và một chai nước khoáng đã mở sẵn.
Chu Tử Hằng vỗ vai các đồng đội, rồi nhanh chóng bước đến bên cô. Một tay anh chống hông, tóc tai ướt sũng mồ hôi, nhưng ánh mắt nhìn bạn gái lại đen láy lấp lánh.
Khỉ La giơ khăn lau mồ hôi cho anh, giọng nói dịu dàng: “Ra nhiều mồ hôi vậy? Uống chút nước nhé?”
Chu Tử Hằng hơi cúi người, phối hợp để cô lau mồ hôi.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ cô, ánh mắt anh vô thức dừng lại trên đôi môi hồng phấn, ánh nhìn bỗng trở nên sâu thẳm.
Đúng là có chút khát, nhưng... hình như không quá cần uống nước.
Sau khi giúp lau khô mồ hôi, Khỉ La chống tay lên má anh, hôn nhẹ một cái vào chóp mũi, giọng khen mềm như kẹo: “Chu Tử Hằng, anh giỏi quá.”
Xung quanh lập tức rộ lên một tràng âm thanh ồ à, la hét nho nhỏ.
Chu Tử Hằng vốn còn đang nghĩ linh tinh, giờ thì mặt thoắt cái đỏ bừng vì ngại.
Anh bật thẳng dậy, theo phản xạ sờ sờ mũi, rồi vội vàng liếc nhìn đôi môi hồng hồng trước mặt, không nói gì, chỉ nhận chai nước trong tay cô, ngửa cổ uống một hơi.
Mắt vẫn cúi thấp, không rời khỏi khuôn mặt cô gái trước mặt. Yết hầu khẽ chuyển động, mồ hôi lăn qua vành tai nóng ran.