Chớp mắt đã sang thứ năm.
Vừa tan học, Khỉ La nhận được tin nhắn của Chu Tử Hằng.
Chu Tử Hằng: "Chiều nay rảnh không? Qua xem trận bóng nhé."
Từ sau buổi tụ họp hôm trước, mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn nhiều. Chu Tử Hằng không hề giấu diếm tình cảm của mình với cô, cả hai vẫn thường xuyên nhắn tin, mỗi tối đều chúc nhau ngủ ngon.
Khỉ La mở thời khóa biểu xem qua rồi nhắn lại: "Không đi được đâu, chiều nay em có tiết học."
Chu Tử Hằng: "Vậy tối đi ăn cùng anh nhé?"
Cô còn chưa kịp trả lời thì tin nhắn tiếp theo đã tới.
Chu Tử Hằng: "Anh đợi em tan học rồi qua đón. Ăn xong đưa về luôn, không mất nhiều thời gian đâu. Đi nhé?"
Thật ra, Chu Tử Hằng rất muốn hỏi: "Mấy ngày không gặp, em không nhớ anh chút nào sao?"
Dạo này rủ cô mấy lần đều bị từ chối, nếu không phải đã chắc chắn Khỉ La cũng có tình cảm với mình, anh đã tưởng mình đang tự ảo tưởng rồi.
Thực ra Khỉ La không hề cố ý từ chối, chỉ là gần đây nhóm cô đang làm bài tập nhóm, thêm bài tiểu luận nên ai nấy trong ký túc xá đều bận rộn. Thật sự không thể sắp xếp thời gian được.
Nhưng hôm nay thì khác, buổi tối không có tiết, cũng không phải làm gì, hơn nữa… cô cũng thật sự muốn gặp anh.
Khỉ La: "Được."
Bên kia gần như ngay lập tức gửi lại một chữ: "Được."
Buổi chiều, sau một ngày học mệt mỏi, cả ký túc xá về tới phòng là nằm dài ra nghỉ, không ai buồn nhúc nhích.
Chỉ có Khỉ La là sau khi cất đồ liền vào phòng tắm tắm rửa, nhanh chóng chuẩn bị.
Không lâu sau, cô ra khỏi nhà tắm, đứng trước gương nhìn mình một lượt.
Dù mới tiếp nhận thân thể này không lâu, nhưng nhờ được năng lực của cô nuôi dưỡng, hiện tại làn da đã trắng mịn, mềm mại hơn nhiều.
Ngũ quan vẫn vậy, nhưng đôi mắt hạnh đã sáng rõ, quầng thâm do thức khuya cũng biến mất. Trừ một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt trái, vài chấm tàn nhang nhạt hai bên má cũng mờ đi.
Da bóng khỏe, hơi ánh hồng tự nhiên, mắt đen long lanh như nho rửa sạch nước. Mái tóc mềm mượt, chải một lượt cũng không bị rụng sợi nào.
Khỉ La đứng trước gương, chậm rãi tết tóc lệch sang một bên rồi thay đồ.
Lưu Viện Viện thấy cô chuẩn bị kỹ vậy, tò mò hỏi: "Khỉ La, cậu tính đi đâu đấy?"
"Đi ăn tối với người ta." – Khỉ La đáp.
Tần Sương nghe thấy liền bật dậy hứng thú: "Wow, hẹn hò hả? Trang điểm kỹ thế!"
Nói là trang điểm nhưng lại chẳng thấy gì. Khỉ La hoàn toàn mặt mộc, đến son cũng không đánh, vậy mà vẫn khiến mấy cô gái từng tự nhận mình là 'mỹ nữ giai đoạn hậu kỳ' cảm thấy bị "nhấn chìm".
Khỉ La cất điện thoại và chìa khóa vào túi rồi thản nhiên đáp: "Mấy cậu cũng biết người này mà, học bên trường kế bên, Chu Tử Hằng."
Cô không có ý định giấu bạn cùng phòng chuyện này, vì dù sao rồi các bạn cũng sẽ biết.
"Số 7 á?!" – Tần Sương kinh ngạc. Ấn tượng của cô về Chu Tử Hằng vẫn dừng ở hình ảnh lạnh lùng trên sân bóng, sau đó thì… nhìn là biết kiểu người khó gần.
Không chỉ Tần Sương, cả Lưu Viện Viện và Văn Tĩnh cũng khá tò mò. Đặc biệt là Văn Tĩnh – cô nhớ rất rõ hôm đó Khỉ La gần như không nói câu nào, càng không nói chuyện với Chu Tử Hằng. Chỉ ngồi ghế phụ thôi mà, chẳng có giao tiếp gì cả?
Lưu Viện Viện cũng cùng một suy nghĩ. Cô nghi ngờ: chẳng lẽ Chu Tử Hằng là kiểu ngoài lạnh trong nóng, giả vờ ngầu lạnh nhưng âm thầm thích Khỉ La từ lâu rồi? Trông như cao thủ tán gái ngầm vậy!
Không được, phải cảnh báo mới được. Khỉ La vừa mới thoát khỏi một tên bạn trai tệ bạc, lỡ đâu người này cũng chẳng tốt đẹp gì thì sao?
Nhìn vẻ mặt bạn cùng phòng, Khỉ La liền hiểu các cô đang nghĩ gì, cô cười nhẹ giải thích:
"Không phải như mấy cậu nghĩ đâu. Mình với anh ấy từng gặp nhau trước đó rồi. Hôm mình bị say nắng ở trường A lúc đó là nhờ anh ấy đưa về."
"Ra là vậy!" – Ba người cùng lúc gật gù.
Dù vậy, Lưu Viện Viện vẫn không yên tâm. Cô kéo Khỉ La ngồi xuống và dặn dò một tràng, bảo đừng quá tin vào mấy tên con trai, đừng để bị lừa, đừng ngây thơ.
Đến khi Chu Tử Hằng gọi điện tới, cả ba mới chịu để Khỉ La đi.
Trước cổng ký túc xá của khoa Ngoại ngữ, Khỉ La từ xa đã thấy Chu Tử Hằng đang đứng tựa xe chờ. Anh mặc áo thun đen, tay đút túi, dáng vẻ thảnh thơi.
Vừa thấy cô đến gần, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cô mặc váy trắng cổ V, bên ngoài khoác áo len dệt màu xanh nhạt, tóc đen tết lệch trước ngực. Vừa xinh lại vừa ngoan.
Chu Tử Hằng đứng thẳng người, bước tới mở cửa ghế phụ cho cô, ánh mắt không rời khỏi người Khỉ La dù chỉ một giây.
Cô thấy anh nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, cũng chỉ mím môi không lên tiếng, ánh mắt khẽ liếc ra phía sau anh.
Cô nhận ra hôm nay anh lái xe khác – một chiếc xe đen bóng, cửa kính tối màu, từ ngoài không thể nhìn rõ bên trong.
Khỉ La cúi người định ngồi vào xe thì tay bị kéo lại, cô ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Tử Hằng đang giữ lấy tay mình.
"Đừng động đậy." – Anh nhẹ giọng.
Thì ra áo khoác của cô bị mắc vào cúc áo của anh.
Lòng bàn tay ấm nóng và sức lực quen thuộc truyền từ tay anh sang người cô khiến Khỉ La hơi khựng lại, ánh mắt trở nên mơ màng.
Chu Tử Hằng liếc thấy đôi mắt long lanh kia, tim hơi mềm lại, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ là mắc sợi chỉ thôi."
Rồi anh cúi đầu, cẩn thận gỡ sợi chỉ vướng vào khuy áo.
Sau khi tách được hai người ra, anh vẫn còn nắm tay cô.
Khỉ La nhìn xuống bàn tay ấy, Chu Tử Hằng thấy vậy liền buông ra, đặt tay lên nóc xe rồi dịu dàng nói: "Lên xe đi."
Cô ngồi vào ghế phụ, anh vòng ra ngồi vào ghế lái.
Trên xe, Khỉ La tự thắt dây an toàn. Chu Tử Hằng nghiêng đầu nhìn cô: "Muốn ăn gì không?"
Cô nhìn anh tay đang cầm vô lăng, thuận miệng đáp: "Gì cũng được."
"Vậy anh chọn nhé. Ăn món Hoa hay món Tây?"
"Ăn đồ Hoa đi."
Chu Tử Hằng gật đầu, bật bản đồ định vị nhà hàng.
Anh chọn một nhà hàng hải sản nổi tiếng trong thành phố. Lần trước ăn cùng nhau, anh để ý thấy Khỉ La đặc biệt thích đồ hải sản, không ăn cay, lại thích vị ngọt.
Lúc gọi món, ngoài cua và tôm hùm, Chu Tử Hằng còn chọn thêm vài món ăn vặt vị ngọt.
Khi nhận thực đơn, Khỉ La phát hiện hầu hết món anh gọi đều là những món cô thích ăn, không nhịn được ngẩng lên nhìn anh một cái.
Chu Tử Hằng bắt gặp ánh mắt cô, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Khỉ La cong mắt cười: "Không có gì đâu."
Sau khi gọi món xong, không lâu sau đồ ăn đã được mang lên.
Chỉ vì Khỉ La từng nói một câu "Tôm hơi khó bóc vỏ", thiếu gia Chu trước giờ chưa từng hầu hạ ai đã đeo bao tay vào, tự mình bóc vỏ cua và lột vỏ tôm cho cô.
Vừa bóc vừa nhìn người đối diện – cô gái nhỏ đang nhét đầy thịt cua vào miệng, hai má phồng lên như hamster. Dù anh chưa kịp ăn gì, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
Trong suốt 21 năm sống, anh chưa từng có cảm giác như thế này. Từ lúc cô xuất hiện, trong mắt anh dường như chỉ còn mỗi cô.
Khỉ La cũng thấy rất thỏa mãn. Tôm do Chu Tử Hằng bóc, do anh tự tay chuẩn bị nên dính một chút "năng lượng tình cảm", được cô ăn vào không chỉ ngon mà còn giúp bổ sung năng lượng vốn đang bị thiếu hụt – không gì khiến cô vui hơn thế.
Tất nhiên, không phải đồ nào qua tay Chu Tử Hằng cũng có năng lượng như vậy. Chỉ khi anh thật sự có tình cảm, đặt tâm sức vào, thì mới mang lại hiệu quả.
Mà hiện tại, người đối diện vẫn đang không ngừng tỏa ra dòng năng lượng ngọt ngào ấy, nồng đến mức Khỉ La có hơi choáng váng.
Trong mắt Chu Tử Hằng, Khỉ La cứ ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt toàn là yêu thích và dịu dàng.
Chu Tử Hằng một lần nữa chắc chắn, cô cũng giống anh – tình cảm là thật.
"Ăn no chưa?" – Anh nhìn cô lấy tay che miệng ngáp một cái, mặt mày đầy ý cười.
Khỉ La gật đầu. Cô đúng là đã ăn quá no, cần về nghỉ tiêu hóa một chút.
Thấy cô thật sự no rồi, Chu Tử Hằng gọi thanh toán, sau đó lái xe đưa cô về trường.
Sắp đến cổng trường, Khỉ La mới sực nhớ chiều nay anh có thi đấu, mà nãy giờ cô chưa hỏi kết quả.
"Giờ mới nhớ ra hỏi thì có muộn quá không? Hay là để anh đoán thử nhé?" – Chu Tử Hằng không trả lời ngay, cố ý chọc cô một chút.
"Thắng." – Khỉ La không hề do dự.
Chu Tử Hằng bật cười khẽ, nhướng mày: "Tin tưởng anh vậy sao?"
Khỉ La gật đầu rất nghiêm túc: "Lần trước xem anh chơi bóng, thấy anh giỏi hơn bọn họ nhiều."
Không gì khiến người ta cảm động bằng một câu khen chân thành của người mình thích. Dù từ nhỏ đã quen được người khác ca tụng, câu nói này của Khỉ La vẫn khiến lòng Chu Tử Hằng khẽ động.
Ánh mắt anh tối đi vài phần, yết hầu khẽ nhúc nhích. Anh nói thấp giọng: "Chúc mừng em, đoán đúng rồi."
"Vậy tặng em một phần thưởng nho nhỏ!" – Nói xong, anh tấp xe vào lề đường, lấy từ đâu ra một chiếc hộp quà màu xanh biển đưa cho cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt sáng như có sao trong đó: "Mở ra xem thử đi."
Khỉ La mở hộp, bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai trắng, ở giữa có mặt dây hình trái tim màu hồng nhạt, viền ngoài lấp lánh những hạt nhỏ như kim cương, dưới ánh đèn khẽ lấp lánh.
Cô nhìn dây chuyền, lại ngẩng đầu nhìn Chu Tử Hằng.
Thật ra cô rất vui khi nhận được quà từ anh, chỉ là… món quà này trông quá giá trị. Mà người ta vẫn thường nói: "Quà cáp nên có qua có lại", cô lại chẳng chuẩn bị gì cho anh cả.
"Vì sao lại tặng em quà vậy?" – Khỉ La hỏi.
"Chắc là vì lúc thấy nó thì cảm thấy rất hợp với em, nên anh mua luôn."
Thật ra đó là quà đặt làm riêng, chỉ chờ dịp thích hợp để tặng cô.
Có lẽ vì không khí lúc này quá tốt, khiến Chu Tử Hằng chẳng muốn đợi nữa – chỉ muốn lập tức, đường đường chính chính mà có được cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, yết hầu khẽ chuyển động trong bóng tối, giọng khàn khàn mang theo chút dè dặt:
"Khỉ La, làm bạn gái anh nhé?"
Câu nói vừa dứt, hiếm khi Chu Tử Hằng cảm thấy căng thẳng như vậy.
Đặc biệt là khi Khỉ La mãi không lên tiếng, trong mắt anh hiện rõ vẻ sốt ruột.
"Sao không nói gì vậy? Em không muốn à?" – Người luôn tự tin như Chu Tử Hằng, giây phút này cũng trở nên bối rối.
Hàng mi dài của Khỉ La khẽ run. Có vẻ trong thế giới loài người, muốn ở bên nhau thì cần phải xác lập quan hệ yêu đương. Chỉ khi xác lập quan hệ, nhiều chuyện mới trở nên hợp lý.
Hơn nữa, người này thật lòng thích cô, sẵn sàng cho cô nhiều năng lượng đến vậy. Mà thật ra… cô cũng có chút thích anh.
Nếu vậy thì đồng ý cũng không sao. Như vậy cô còn có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận tình cảm từ anh.
"Được." – Sau vài giây trầm ngâm, Khỉ La gật đầu đồng ý.
Chu Tử Hằng khẽ buông tay khỏi vô lăng, một niềm vui mãnh liệt lập tức dâng trào, khiến khóe môi anh không kìm được cong lên. Cả gương mặt như bừng sáng.
Tay còn chưa kịp động đậy, cô gái bên cạnh đã bất ngờ nghiêng người ôm lấy anh. Chu Tử Hằng theo bản năng ôm lại, cúi đầu nhìn cô.
Cô gái trong lòng mềm mại đến mức khiến anh không dám nhúc nhích. Quần áo hai người mỏng, chỉ cần hơi động một chút là cảm giác càng thêm rõ ràng.
Hơi thở ấm áp phả bên tai. Chu Tử Hằng – một người lần đầu yêu đương – cố gắng giữ bình tĩnh, đặt tay lên eo cô, khàn giọng hỏi:
"Sao thế?"
Khỉ La lúc này đang chìm trong nguồn năng lượng dồi dào phát ra từ anh. Nghe anh hỏi, cô mới dần tỉnh lại, hai tay chống lên ngực anh, ngẩng đầu dậy một chút.
"Em cũng có quà muốn tặng anh."
Chu Tử Hằng cúi đầu tò mò, còn chưa kịp hỏi "quà gì" thì môi đã bị một thứ mềm mại, ấm áp chạm vào.
Con ngươi anh lập tức co lại, tay đặt trên eo cô siết chặt. Theo bản năng anh hé môi, định đáp lại, nhưng đối phương chỉ khẽ chạm rồi rút về.
Khỉ La đơn giản là muốn trả lại một phần năng lượng cho Chu Tử Hằng. Năng lượng này vốn phát ra từ anh, được cô hấp thụ rồi chuyển hóa, bây giờ đưa ngược lại sẽ giúp anh bồi bổ sức khỏe.
Dù không đạt đến mức mạnh như cô, nhưng cũng đủ để giúp anh ít ốm đau, thể trạng tốt hơn.
Cũng xem như một dạng cam kết giữa hai người – chỉ cần Chu Tử Hằng không phản bội cô, cô cũng sẽ chỉ nhận năng lượng từ một mình anh.
Bởi vì hiện tại Khỉ La chưa có năng lực giữ nhiều luồng năng lượng cùng lúc, nếu bị phản bội thì độ tinh khiết trong tình cảm của thân thể này sẽ bị ô nhiễm. Sau đó dù có tìm người khác thì hiệu quả cũng sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Chu Tử Hằng tất nhiên không biết mấy chuyện đó. Anh chỉ nghĩ là bạn gái muốn hôn mình.
Trong xe ánh sáng mờ mờ. Chu Tử Hằng trong bóng tối cứ mãi hình dung lại hình dáng đôi môi của cô, nhớ lại hương vị vừa rồi.
Càng nghĩ càng thấy không đủ. Nụ hôn đầu tiên này khác hẳn với tưởng tượng của anh – quá ngắn, đến mức anh còn chưa cảm nhận được gì đã kết thúc rồi.