Ngày hè nắng gắt, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua cũng kéo theo hơi nóng hầm hập.

Dù vậy, sân bóng rổ ngoài trời của trường A vẫn có người đang chơi bóng. Một nhóm nam sinh mặc đồng phục thể thao, cả người toát ra sự sôi nổi, tràn đầy hormone tuổi trẻ.

Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, quả bóng bị ném lệch bay qua rào chắn, chuẩn xác đập lên đầu một nữ sinh đang vội vàng bước qua.

"Ê, cậu không sao chứ?" Chu Tử Hằng thở hổn hển, cau mày nhìn cô gái đang ngồi dưới đất cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự đập hỏng người ta rồi?

Khỉ La vừa mới tiếp quản quyền kiểm soát thân thể, đang trong giai đoạn làm quen với cơ thể mới, vừa mở mắt ra đã thấy một chàng trai với mái tóc đen ngắn, trên trán buộc dây đen, mắt dài, sống mũi cao thẳng.

Đôi mắt đối phương đen láy, trong đó mơ hồ có chút lo lắng.

Cô vừa mới dùng chút yêu lực còn sót lại để cải tạo và tối ưu cơ thể này, hiện tại yêu nguyên đã cạn, thân thể cũng trở nên yếu ớt vô lực.

Nhìn rõ khuôn mặt nam sinh trước mặt, ánh mắt Khỉ La vô thức dừng lại nơi ngực anh. Ở đó có một sợi tình ti mảnh như sợi tóc, gần như phấn hồng, cỡ ngón út, giống như ngọn lửa yếu ớt nhưng vẫn nhảy nhót không ngừng.

Người khác không nhìn thấy, chỉ có cô mới thấy được, bởi vì lần này cô sống lại là vì tình yêu chân thật.

Tình ti này… trong sáng quá.

Mắt Khỉ La thoáng mơ màng, bị nó hấp dẫn đến mức không tự chủ được. Chỉ cần chạm một chút thôi là cô có thể hồi phục một ít yêu nguyên... chạm một chút thôi…

Chu Tử Hằng đang định kiểm tra xem cô gái có bị thương không, đối phương bỗng ngẩng đầu lên.

Hai ánh mắt chạm nhau, Chu Tử Hằng còn chưa kịp nhìn rõ mặt cô, thì cổ đã bị hai cánh tay mềm mại quấn lấy.

Rõ ràng đối phương chẳng dùng chút sức lực nào, nhưng vì không kịp đề phòng nên Chu Tử Hằng bị kéo ngã về phía trước, một tay chống đất mới miễn cưỡng đỡ lại được, nhưng hai người vì thế mà dính sát vào nhau.

Cô gái áp má vào mặt anh, cuối cùng vùi hẳn vào cổ anh.

Cảm giác mềm mại và mùi hương ngọt ngào đồng thời xông lên đầu, khiến cả người Chu Tử Hằng đỏ bừng, bên tai cũng nóng rực.

Cô gái này…

Đám bạn cùng đội nhanh chóng chạy lại, vừa tới nơi liền thấy cảnh tượng chấn động đó, lập tức đứng hình, không biết có nên lên tiếng cắt ngang hay không.

Khoan đã, đội trưởng bị làm sao thế kia? Sao lại còn ôm người ta thế kia?

"Cô bé đó là ai vậy? Bạn gái của đội trưởng à?" Có người hỏi.

"Không biết, đùa cái gì vậy chứ, mày không biết tính đội trưởng hả? Bên cạnh đến con muỗi còn không cho tới gần, bạn gái ở đâu ra?"

"Chắc là cô gái kia bám theo đấy! Mau kéo ra đi! Đợi lát nữa đội trưởng nổi giận, khổ là tụi mình!" Dương Dương – bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng của Chu Tử Hằng – không chịu nổi nữa, vội bước tới.

Cậu ta ngồi xổm xuống bên cạnh, quan tâm hỏi: "Tử Hằng, sao rồi? Cô ấy bị thương à? Đưa đây, tớ bế cô ấy đi phòng y tế."

Chu Tử Hằng lúc này đã gỡ được tay cô gái đang quấn lấy cổ mình ra. Cô nằm trong khuỷu tay anh, mái tóc dài rũ xuống che gần hết gương mặt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng trẻo, ửng hồng, đôi mắt ươn ướt nhìn anh…

Dương Dương định đưa tay đỡ lấy cô gái, Chu Tử Hằng lập tức cau mày, theo phản xạ từ chối: "Không cần, để tớ. Tớ sẽ chịu trách nhiệm."

Lời vừa thốt ra, ngay cả chính anh cũng sững người. Nhưng rất nhanh, anh bình tĩnh lại, mím môi, luồn một tay qua eo và gối cô, bế bổng dậy.

Chu Tử Hằng nói: "Tớ đưa cô ấy đến phòng y tế."

Đám bạn đứng nhìn Chu Tử Hằng ôm người đi xa, giống như đang xem một con tinh tinh trong vườn thú đột nhiên biết đi bằng hai chân vậy.

"Sao còn bế thẳng đi luôn rồi? Không lẽ thật là bạn gái hả? Có ai nhìn rõ mặt chưa? Có xinh không?" Một người vỗ vai Dương Dương, vẻ mặt hóng hớt.

"Không thấy rõ, tóc che hết rồi." Dương Dương còn ngơ ngác hơn cả cậu kia. Cậu biết rõ tính cách Chu Tử Hằng: đừng nói ôm con gái, bình thường chỉ cần con gái tới gần là anh ta tránh xa ba mét. Hôm nay trời đổi gió thật rồi hả?

Phòng y tế của trường A, Chu Tử Hằng đặt cô gái nằm lên giường, rồi đi tìm bác sĩ.

Khỉ La dán được tình ti, lấy lại một ít sức lực, ngồi dậy quan sát căn phòng trắng tinh này.

Bác sĩ bị Chu Tử Hằng kéo đến, vừa vén rèm vừa hỏi: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

"Cô ấy bị bóng rổ đập vào đầu, mặt đỏ lắm, hình như mất sức." Chu Tử Hằng miêu tả rất chuẩn tình trạng của cô gái, chờ bác sĩ kiểm tra.

"Ồ, bị bóng đập hả? Đập chỗ nào rồi em? Chỉ cho cô xem một chút."

Khỉ La giơ tay sờ lên đỉnh đầu, nhìn nữ bác sĩ tóc ngắn với vẻ mặt quan tâm. Thật ra bóng rổ chẳng làm cô bị gì, chỉ là do yêu nguyên đã cạn, tiêu hao nhiều năng lượng để hòa nhập với cơ thể mới nên mới yếu như vậy. Giờ thì đỡ hơn rồi.

Nhưng cảm giác suy yếu vẫn lẩn quẩn trong tim, cô cần thêm năng lượng tình cảm. Bản năng khiến Khỉ La quay đầu nhìn về phía Chu Tử Hằng, trong mắt mang theo khát vọng và chút dựa dẫm không thể diễn tả. Mà đúng lúc đó, anh cũng đang nhìn cô.

Hai ánh mắt chạm nhau, Chu Tử Hằng nhanh chóng quay đi, vẻ mặt không vui.

Lại nhìn anh bằng ánh mắt đó nữa… Cô gái này không biết ngại là gì à? Chẳng lẽ với ai cô ta cũng như vậy? Trong đầu anh vô thức hiện lên cảnh sân bóng khi nãy, tay nắm chặt bên người, tai lại đỏ bừng.

"Không có gì nghiêm trọng, chắc là bị cảm nắng nên hơi choáng và mất sức. Cô lấy hộp Hoắc Hương Chính Khí Thủy uống cho tỉnh táo một chút."

Bác sĩ kiểm tra xong liền đi lấy thuốc, sau đó đưa cho Chu Tử Hằng: "Cậu mở ra, cho bạn gái uống một ống, uống xong nghỉ một lúc rồi xem sao, nếu ổn thì có thể về."

Vừa nghe đến từ "bạn gái", Chu Tử Hằng muốn phản bác nhưng lời đến cổ họng lại nuốt vào.

Anh chấp nhận số phận, đi đến bên Khỉ La, mở bao thuốc, lấy một ống rồi cắm sẵn ống hút.

"Uống đi."

Giọng anh không kiên nhẫn, môi mím chặt.

Khỉ La chẳng để tâm, cầm lấy ống thuốc đưa ống hút vào miệng, chậm rãi uống. Vị thuốc hơi nồng.

Ánh mắt Chu Tử Hằng vô thức dừng lại trên môi cô – nhỏ nhắn, màu hồng nhạt, sạch sẽ.

Khi cô uống xong, đưa ống rỗng cho anh, hơi ngửa đầu, lộ ra cả khuôn mặt trắng trẻo và chiếc cổ mảnh mai.

Chu Tử Hằng khựng lại một chút, theo phản xạ đón lấy.

"... Xem anh là thùng rác à?"

Chu đại thiếu gia đời nào từng hầu hạ ai. Giờ không chỉ cho người ta uống thuốc, còn bị bắt đi vứt rác. Nói ra chẳng ai tin.

Anh bực bội dùng lưỡi đẩy đẩy răng hàm, rồi thuận tay ném vỏ ống thuốc theo đường parabol vào thùng rác.

Sau một lúc nghỉ ngơi, Chu Tử Hằng nhìn cô gái trước mặt mấy lần, vẫn không thấy bảng tên hay phù hiệu trường nào, liền hất cằm hỏi:

"Đỡ chưa? Học viện nào? Có đi về được không?"

Khỉ La nghĩ một lát rồi nói: "Học viện Ngoại ngữ, ổn rồi."

Ngoại ngữ? Chu Tử Hằng theo phản xạ liền nghĩ đến khoa Ngoại văn của trường A, hoàn toàn không nghĩ cô là sinh viên trường khác.

Trường A rất rộng, mỗi khoa nằm ở một vị trí khác nhau, có khoa gần, có khoa lại cách khá xa.

Chu Tử Hằng đang học năm ba ngành Công nghệ Thông tin, ký túc xá cách xa khu của khoa Ngoại ngữ.

Anh duỗi tay gỡ dây cột tóc trên trán xuống, tiện tay nắm lấy một nhúm tóc của cô, giọng nói hơi có phần bực bội: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Khỉ La đi theo anh rời khỏi phòng y tế.

Hai người một trước một sau, Chu Tử Hằng đi khá nhanh phía trước, còn Khỉ La chậm rãi theo sau, thỉnh thoảng còn nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Đây là lần đầu cô đến đại học ở thế giới này nên cảm thấy khá tò mò.

Chu Tử Hằng đi được một đoạn thì phát hiện không còn tiếng bước chân phía sau, anh quay đầu lại nhìn.

"..."

Cô bị bỏ lại khá xa.

Ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, Chu Tử Hằng hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn quanh rồi sải bước dài đến chỗ để xe điện bên đường.

Khỉ La đứng im tại chỗ nhìn anh lấy điện thoại ra bấm gì đó, lát sau liền lái một chiếc xe điện mini đến bên cạnh cô.

"Lên xe." Chu Tử Hằng chống hai chân dưới đất, hai tay cầm chặt tay lái, giữa chân mày hiện rõ vẻ khó chịu.

Rõ ràng chiếc xe điện nhỏ bé này khiến cậu ấm Chu cảm thấy cực kỳ bức bối, đến mức chân còn chẳng duỗi ra được. Nhưng quanh đây không có phương tiện nào khác.

Nhìn dáng đi mềm nhũn như không có xương của cô gái này, chắc đến khuya cũng chưa về đến nơi. Lỡ dọc đường ngất xỉu thì lại thêm chuyện phiền.

Chu thiếu gia vốn chỉ quen lái siêu xe hoặc mô tô, hôm nay lại lần đầu tiên ngồi xe điện chạy quanh trường, còn chở người.

Khỉ La nhìn ghế sau một chút, vì đang mặc váy dài nên chỉ có thể ngồi nghiêng.

Xe vừa chạy, để giữ thăng bằng, Khỉ La đưa tay nắm lấy vạt áo sau lưng anh.

Cảm giác gần gũi với "tình ti" khiến toàn thân Khỉ La như giãn ra, cô không kìm được mà muốn gần hơn chút nữa...

Từ vạt áo, đến eo, rồi cả hai tay vòng lấy bụng anh. Qua lớp áo đồng phục mỏng, đầu ngón tay cô chạm vào từng khối cơ rắn chắc, thấy thú vị nên còn nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấn nhẹ mấy cái.

Cơ mặt Chu Tử Hằng căng cứng như đá, trong ánh mắt như có lửa cháy hừng hực, môi mím chặt. Cuối cùng không chịu nổi nữa, anh phanh xe đột ngột, sắc mặt cau có quay lại, hơi dùng sức gỡ tay cô ra khỏi eo mình.

"Buông tay ra. Cậu có biết thế nào là biết xấu hổ không? Mới gặp lần đầu mà đã thế này... Người ta nhìn vào sẽ đánh giá cậu đấy, hiểu chưa?" Chu Tử Hằng sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên phải đi giảng đạo lý cho con gái.

Khỉ La hơi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: "Nhưng tôi chỉ như vậy với anh thôi. Anh cũng sẽ nghĩ xấu về tôi à?"

Tuy người trước mặt luôn bày ra vẻ mặt khó ở, nhưng cảm xúc truyền qua sợi tình ti không sai được — anh có cảm tình với cô. Chính vì thế, dù đã mất đi tình ti, cô vẫn có thể hấp thu được chút tình cảm đó. Nếu là người khác, dù tình ti có trong lành thế nào, cô cũng không thể hấp thu được.

"C-cậu nói cái gì? Bóng rổ không đập trúng đầu cậu đấy chứ? Không phải định bám tôi đấy chứ?" Chu Tử Hằng sửng sốt há hốc miệng, rồi nhìn kỹ lại gương mặt cô. Ánh mắt cô nhìn anh lúc nào cũng như thế, chẳng lẽ là... yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Nếu thực sự thích, đúng là khó mà kiềm được...

Anh im lặng một chút, giọng cũng dịu đi: "Tóm lại, cách cậu cư xử không đúng. Cậu là con gái thì nên biết giữ khoảng cách với con trai, không phải mới gặp đã như thế... Dù là tôi thì cũng không được, hiểu không?"

Khỉ La gật đầu như hiểu như không.

Chu Tử Hằng thấy vậy chỉ biết thở dài. Cô này thật sự là sinh viên đại học à? Sao trông ngây ngô thế không biết.

Cả hai lại tiếp tục lên xe. Đến giữa đường, Khỉ La mới nhắc anh là đi sai hướng.

Lúc này Chu Tử Hằng mới nhận ra, thì ra cái "Học viện Ngoại ngữ" mà cô nói là trường đại học bên cạnh, chứ không phải khoa Ngoại văn của trường A.

Hóa ra là sinh viên trường bên? Chu Tử Hằng nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ im lặng đổi hướng xe.

Dưới ký túc xá của Học viện Ngoại ngữ.

Khỉ La từ ghế sau bước xuống, đứng tại chỗ.

Chu Tử Hằng một chân đặt trên xe, một chân chạm đất, ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà trước mặt, sau đó lấy điện thoại ra, vừa hắng giọng vừa hỏi:

"WeChat là gì nhỉ?"

"À, để tôi xem..." Khỉ La cũng lấy điện thoại ra từ túi nhỏ, mở khóa bằng vân tay, rồi làm theo trí nhớ để mở ứng dụng WeChat.

Chu Tử Hằng thấy cô thao tác chậm chạp, không nhịn được nhướn mày, tay dài đưa ra giật luôn điện thoại trong tay cô.

"Cậu là rùa à? Tay chân gì mà chậm vậy?" Vừa nói vừa lắc đầu.

Tay thì thao tác cực nhanh, cùng lúc dùng cả hai chiếc điện thoại. Chỉ trong chốc lát đã kết bạn xong, rồi trả lại điện thoại cho Khỉ La: "Chu Tử Hằng, tên tôi."

"Ừm." Khỉ La nhận điện thoại, nhìn khung trò chuyện mới hiện ra có tên "Chu Tử Hằng", ảnh đại diện là ba dấu chấm lửng.

Chu Tử Hằng nheo mắt lại: "Ừm cái gì mà ừm? Không định cho tôi biết cậu tên gì à?"

Khỉ La ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào anh, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ, má lúm bên trái hiện rõ trông vừa ngọt ngào vừa mê người.

"Khỉ La. Tôi tên Lâm Khỉ La."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play