Biết.
Đúng vậy. Cậu hai vừa gọi điện cầu cứu, nói bị Diệp Diên hạ thuốc. Trùng hợp khi đó, một chàng trai mặc đồ ngủ lại vội vã chạy ra từ khách sạn. Dù là người xa lạ, sếp Bạc cũng đoán ra được.
“Vậy có cần tôi đi bắt cậu ta không sếp?”
“Không cần. Chuyện này mà ầm ĩ sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Tiểu Trạch.”
“Rõ.” Bàng Khải gật đầu, lái xe quay trở lại khách sạn.
Bạc Đình Thâm liếc nhìn con sông ngoài cửa sổ. Gợn sóng lăn tăn chỉ thoáng chốc đã trở lại yên ả.
Nước sông đầu hè vẫn còn lạnh thấu xương khiến Diệp Diên run lẩy bẩy. Khi lần theo ký ức của nguyên chủ quay về khách sạn, cô bị chính hình ảnh trong gương làm cho sững sờ.
Mái tóc rối bời như tổ quạ, dính đầy khói bụi và rác từ dưới sông. Lớp trang điểm trên mặt loang lổ chỗ đen chỗ trắng. Khuôn mặt chẳng khác nào một “người đàn ông” vừa bước ra từ phim kinh dị. Chẳng lẽ… người đó lại chính là cô?
Xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng. Hèn chi vừa nãy khi từ dưới sông lên, cô đã dọa một nhóm du khách bỏ chạy tán loạn.
Diệp Diên vội lấy chai nước tẩy trang trên bàn, cẩn thận lau chùi hồi lâu mới để lộ nhan sắc thật sự.
Thì ra, Diệp Diên này không những không xấu mà còn xinh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.
Đôi mắt trong veo sáng ngời, đường nét thanh tú; hàng mi cong vút, lông mày thanh mảnh, sống mũi cao thẳng; đôi môi hồng hào ánh lên sắc bóng nhẹ. Chỉ cần khẽ mỉm cười đã toát ra sức hút mê hồn.
Làn da trắng mịn như phát sáng, mượt mà đến mức đời trước cho dù có dùng bao nhiêu mỹ phẩm đắt tiền cũng không thể nào dưỡng ra được. Khuôn mặt tinh xảo đến cực điểm.
Gương mặt này, nếu để tóc ngắn thì mang dáng vẻ thiếu niên như ngọc, tuấn tú vô song; còn để tóc dài lại hóa thành kiều diễm, quyến rũ động lòng người.
Vậy… tại sao nguyên chủ lại hóa trang kiểu mắt khói kia? Điên rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt hiện lên ký ức của nguyên chủ.
Lần đầu tiên Diệp Diên tìm đến Giang Vãn Trạch để bày tỏ, cô ấy bị hắn thẳng thừng từ chối. Lý do hắn đưa ra là: “Tôi không thể nào thích một người như cậu.”
Diệp Diên nghĩ hắn chê ngoại hình mình, liền hỏi hắn thích mẫu người thế nào. Giang Vãn Trạch tưởng Diệp Diên cố tình giả ngốc, bèn chỉ vào poster của một ngôi sao phương Tây với kiểu trang điểm mắt khói đậm rồi châm chọc: “Như vậy đấy, cậu biến thành được không?”
Từ đó, Diệp Diên bước vào con đường trang điểm đậm, một đi không trở lại.
Cô lau mồ hôi trên trán, bắt tay xử lý lại đống rối ren này.
Ký ức vẫn còn rõ ràng: khi ấy cô đang tham dự lễ trao giải Kim Tượng. Trên sân khấu, giọng người dẫn chương trình vang lên đầy cảm xúc:
“Xin chúc mừng nữ chính xuất sắc nhất của Giải thưởng Kim Tượng lần thứ 23 — Diệp Diên!”
Tiếng vỗ tay và lời chúc mừng vang dội khắp khán phòng. Khóe môi Diệp Diên khẽ cong, nở nụ cười tao nhã. Cô nâng làn váy lấp lánh như ánh sao, từng bước tiến lên sân khấu nhận giải.
Thế nhưng ngay khi đặt chân lên bậc thang cuối cùng, tà váy chẳng biết bị ai vô ý giẫm phải, khiến cô mất thăng bằng ngã nhào từ trên sân khấu xuống.
Ký ức tiếp theo của cô là ở khách sạn Kim Thái, nơi cô bị Giang Vãn Trạch giận dữ mắng mỏ.
Chuyện này chắc chắn do kẻ đối đầu không đội trời chung Liễu Dung Dung giở trò. Cũng có thể là Phương Mị Nhi… hoặc một ai khác.
Nhưng điều quan trọng hơn là — cô đã xuyên vào thân xác “Diệp Diên”, nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết “Ảnh Đế Ngạo Kiều Độc Sủng Tôi”.
Cuốn tiểu thuyết này chính là kịch bản mà người đại diện vừa nhận cho cô. Để dễ nhập vai, anh ta bảo cô tranh thủ đọc qua nguyên tác. Tối hôm trước, cô chỉ kịp lướt sơ một lượt.
Nội dung xoay quanh nữ chính Lạc Vũ Vi — từ một diễn viên tuyến mười tám chật vật vươn lên — cùng nam chính Giang Vãn Trạch viết nên một câu chuyện tình yêu ngọt ngào.
Dĩ nhiên, với mấy trăm chương truyện, tình cảm ấy sẽ chẳng thể êm đềm mãi. Và nữ phụ ác độc Diệp Diên chính là một trong những chướng ngại lớn nhất trên con đường đó.