Không ngờ phía sau khách sạn cũng có phóng viên, chỉ là số lượng ít hơn nhiều so với ở cửa trước, hơn nữa còn đứng khá tản mác. Chỉ cần cô khéo ngụy trang một chút, chắc sẽ không bị phát hiện.

Diệp Diên đang suy nghĩ thì từ xa, một chiếc Rolls-Royce màu xám nhạt chạy tới, dừng ngay trước khách sạn Kim Thái. Quả thực là ông trời giúp cô.

Cô ôm quần áo che trước mặt, bước nhanh như bay chạy qua. Một nhóm phóng viên đã chờ sẵn, thoáng thấy một bóng dáng mặc đồ ngủ trắng trông rất giống Diệp Diên lao ra thì định đuổi theo, nhưng ngay sau đó lại thấy người kia lên một chiếc siêu xe liền tưởng mình nhận nhầm người, vội vàng quay lại.

“Sếp Bạc…”

Bàng Khải dừng xe, vừa chuẩn bị mở cửa sau thì một bóng trắng đột ngột lao tới, đẩy cửa chui vào rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

Cậu ta sững sờ, phản ứng lại liền gõ mạnh cửa xe: “Cô là ai? Mau xuống! Sếp Bạc? Sếp Bạc?”

“A!”

Cằm Diệp Diên va vào đầu gối rắn chắc của người đàn ông, mùi hương gỗ trầm nhạt nhưng dễ chịu lập tức bao trùm.

Cô che nửa khuôn mặt, giọng hoảng loạn nói: “Phiền ngài đây đưa tôi đi một đoạn được không? Chỉ cần rời khỏi khách sạn Kim Thái, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”

Dứt lời, trong xe vẫn im lìm.

Diệp Diên nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào gương mặt đối diện thì hơi sững lại. Người đàn ông này… diện mạo quả thật quá mức xuất chúng.

Chiều tà buông xuống, vài tia sáng vàng lốm đốm xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên người anh. Khuôn mặt rõ ràng, đường nét thanh tú khiến người ta ngẩn ngơ, môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm như không thấy đáy đang chăm chú quan sát cô. Dù không nói một lời, khí thế toát ra cũng đủ áp đảo người khác.

“Ảnh Đế Ngạo Kiều Độc Sủng Tôi” còn có nhân vật này sao? Sao mình lại không biết?”

Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó, điều quan trọng là phải thuyết phục được người đàn ông này đưa cô rời đi… Khoan đã, trong tay anh ta đang cầm cái gì vậy?

Cảnh tượng trước mặt Bạc Đình Thâm là một chàng trai hoảng loạn lao vào từ bên ngoài, vừa vào đã bám chặt lấy chân anh. Chiếc áo tắm trắng dài xộc xệch, cổ áo lệch sang một bên để lộ nửa xương quai xanh trắng nõn tinh xảo. Trong tay chàng trai siết chặt tấm thẻ phòng ghi số 3221.

“Diệp Diên?”

Bạc Đình Thâm không chắc chắn lên tiếng. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, tựa như tiếng dây đàn cello chậm rãi vang lên, vừa êm tai vừa khiến người ta rung động.

Diệp Diên không còn tâm trí nghe tiếp, bởi cô đã nhìn thấy hình ảnh hiện trên màn hình điện thoại của người đàn ông kia. Cuộc gọi vừa bị ngắt hiện rõ tên người gọi: Giang Vãn Trạch.

Vậy ra… người đàn ông này là do Giang Vãn Trạch gọi đến tiếp viện? Cô cầu cứu mà lại tự chui vào tay địch?

Ánh mắt Diệp Diên đảo nhanh rồi bỗng khựng lại.

Bàng Khải đứng ở bên ngoài gõ cửa thấy không có tác dụng liền vội quay lại ghế lái, hướng về hàng ghế sau hét lớn:

“Cậu…Diệp Diên? Sếp, cậu ta chính là người đã chuốc thuốc cậu hai…”

Khách sạn Kim Thái là khu nghỉ dưỡng có vườn hoa, toàn bộ khuôn viên được một nhánh sông xanh biếc bao quanh. Diệp Diên nghĩ nhanh như chớp, lập tức mở cửa xe nhảy thẳng xuống sông.

“Tùm!”

Nước bắn tung lên mấy thước, bóng dáng cô gái nhanh như cá trắng biến mất dưới mặt nước khiến Bàng Khải kinh hãi tròn mắt:

“Sếp, cậu ta chính là người đã bỏ thuốc khiến cậu hai mê man…!”

Bao năm nay, sếp Bạc vẫn ở nước ngoài điều hành tập đoàn, có lẽ không biết một chút chuyện trong nước, đặc biệt là những tin đồn tình ái của cậu hai trong giới giải trí. Nhưng Bàng Khải thì rõ ràng — chuyện Diệp Diên trăm phương nghìn kế bám riết lấy cậu hai, trong Tinh Ngu không ai không biết.

“Biết.”

Bạc Đình Thâm khẽ phủi phủi ống tay áo, như thể phủi đi thứ gì bẩn thỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play