“Cút xuống!”
Diệp Diên bị một cú đá thẳng xuống giường.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Mắt cô tối sầm lại, ánh đèn pha lê chói mắt chiếu xuống khiến cô khẽ nheo mắt. Khi mở ra, trước mắt là một người đàn ông mặc áo ngủ trắng, đang trừng mắt tức giận nhìn cô.
“Cả đời Giang Vãn Trạch tôi cũng sẽ không bao giờ thích đàn ông, càng không thể thích loại đàn ông đáng ghê tởm như cậu!”
“Trong lòng tôi đã có người, cậu còn chẳng bằng một sợi tóc của cô ấy! Đừng mơ tưởng viển vông!”
“Nếu chuyện hôm nay còn tái diễn, tôi có cả vạn cách khiến cậu không thể sống nổi trong giới giải trí!”
Người đàn ông trên giường có mái tóc vàng nhạt rối nhẹ, bên tai trái đeo một khuyên ngọc xanh, gương mặt tuấn tú sáng sủa nhưng hai má lại ửng đỏ, như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Giang Vãn Trạch?
Cái tên này… gương mặt này… và cả lời thoại này…
Chẳng phải đây là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết “Ảnh Đế Ngạo Kiều Độc Sủng Tôi” mà cô vừa đọc tối qua sao?
Chẳng lẽ… cô xuyên vào truyện?
Trong nguyên tác, đoạn này được miêu tả như sau:
Từ năm mười sáu tuổi, nữ phụ ác độc Diệp Diên đã điên cuồng si mê Giang Vãn Trạch – trưởng nhóm nhóm nhạc nam COR.
Để tiếp cận hắn, Diệp Diên không ngần ngại giả làm con trai, dùng thế lực gia đình chen chân vào nhóm. Ngày qua ngày, Diệp Diên bám riết không rời khiến Giang Vãn Trạch phát cáu và chán ghét đến cực điểm.
Diệp Diên nhận ra Giang Vãn Trạch bắt đầu tránh mặt mình, liền bày một kế hiểm: lén đột nhập vào khách sạn nơi hắn ở, bỏ thuốc vào ly nước, sau đó tắm rửa xong rồi nằm trên giường chờ hắn “sập bẫy”.
Giang Vãn Trạch sau khi tắm xong liền cầm cốc nước đã bị bỏ thuốc ở trên bàn, khẽ nhấp một ngụm. Chỉ chốc lát sau, hắn cảm thấy cả người nóng bừng, đầu óc mơ màng, lý trí dần mất kiểm soát.
Hắn lắc lắc đầu, loạng choạng bước về phía giường lớn. Vừa kéo chăn ra thì lập tức sững sờ — Diệp Diên đang nằm bên trong! Tên này lại dám bám theo tới tận đây! Cơn giận bùng lên, Giang Vãn Trạch tung ngay một cú đá, hất Diệp Diên xuống giường.
Và đó chính là cảnh tượng hiện tại.
“Còn chưa cút? Muốn tôi báo cảnh sát à?”
Giang Vãn Trạch gầm lên, giọng nói và khí thế vì tác dụng thuốc mà giọng trở nên khàn khàn, yếu đi trông thấy.
“Được, được, tôi đi ngay!”
Diệp Diên vội vã nhặt quần áo vương vãi trên sàn, quay người bỏ chạy.
Diệp Diên bỏ chạy nhanh đến mức khiến Giang Vãn Trạch hơi bất ngờ. Hắn vốn nghĩ hôm nay Diệp Diên hoặc là không dám làm gì, hoặc đã làm thì sẽ làm tới cùng, thừa cơ chiếm tiện nghi, mặt dày mày dạn bò lên giường mình.
Không kịp nghĩ nhiều, Giang Vãn Trạch mềm nhũn vô lực với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, khó nhọc bấm một dãy số.
“Anh à, em bị người ta bỏ thuốc… Khách sạn Kim Thái.”
…
“Chuyện này thật hay giả vậy?”
“Diệp Diên gan to đến mức dám làm thế sao? Giang Vãn Trạch không chỉ là ngôi sao hạng A, mà còn là cậu hai nhà họ Bạc đấy! Dám bỏ thuốc cậu ấy, không sợ Bạc tổng lột da à?”
“Có khi gan to bằng trời cũng nên. Dù sao Diệp Diên đã sớm bị bao nuôi, danh tiếng vốn nát bét, chắc chẳng bận tâm mấy chuyện này đâu. Biết đâu cậu ta liều thật. Cứ chờ xem, lỡ là tin thật thì kịch hay lắm!”
Trước cửa khách sạn Kim Thái, một đám phóng viên vác máy ảnh và camera tụ tập đông nghịt.
Diệp Tiện mặc áo ngủ, ôm đống quần áo lộn xộn chạy được nửa đường thì đột ngột khựng lại.
Sao lại nhiều phóng viên thế này?
Chẳng lẽ tin cô muốn ngủ với Giang Vãn Trạch đã bị lộ?
Giờ phải làm sao đây? Nếu bị phóng viên chụp lại bộ dạng này, sự nghiệp của Diệp Diên — cũng chính là tương lai của cô, sẽ hoàn toàn tiêu tan!
Đúng lúc đó, cô thấy một bác lao công đang đẩy xe rác về phía cửa sau khách sạn, liền nhanh trí bám theo.