Nguyễn Tê bực bội ra mặt: "Rốt cuộc ngươi có tác dụng gì không hả?"
Nhuyễn Đoàn Nhi cũng ngơ ngác chẳng hiểu: "..."
Nó là cộng sinh thể của Dụ Lễ, theo anh ta xuyên qua các thế giới nhỏ, giúp duy trì vận hành bình thường của mỗi tiểu giao diện, bồi người đến thu thập mảnh vỡ ký ức. Đây là lần đầu tiên nó làm chuyện này mà!
Nhuyễn Đoàn Nhi ấm ức đáp: "Đoàn chắc chắn có ích, ngươi đừng xem thường Đoàn nha."
Nó đang nắm giữ thứ mà đại nhân cố ý để lại cho Nguyễn Tê, nó tuyệt đối không phải thứ vô dụng.
Đáp lại của Nguyễn Tê là cưỡng chế nó ngủ đông.
Tàu điện ngầm dừng, Nguyễn Tê xuống ga rồi lại bắt chuyến khác, định bụng đến sân vận động xem trước tình hình. Nghe hai nữ sinh kia nói, tối nay "cậu nhóc" có buổi diễn ở đó.
Nàng linh cảm mãnh liệt rằng thiếu niên kia chính là tiểu đồ đệ của mình.
Khi Nguyễn Tê đến nơi, sân vận động vừa mới bắt đầu kiểm vé. Đương nhiên, nàng không có vé, chỉ còn cách tìm đến bọn phe vé mua một tấm.
Ví tiền vốn đã eo hẹp nay lại càng trở nên xơ xác.
Nàng theo dòng người hâm mộ nữ sinh vào bên trong, ngồi xuống vị trí tít trên cao.
Cô gái ngồi cạnh mang theo đủ thứ đồ cổ vũ, thấy Nguyễn Tê chẳng có gì trên tay, có chút ngạc nhiên.
"Bạn không mang theo gậy cổ vũ à?" Cô ta hỏi. "Tùy tiện quá vậy."
Nguyễn Tê đội mũ, đeo khẩu trang, vành mũ sụp xuống che gần hết mặt.
"Mình đến vội quá, không kịp chuẩn bị," nàng đáp.
Nữ sinh gật gù tỏ vẻ đã hiểu, còn thân thiện đưa cho Nguyễn Tê một tấm banner.
Trên nền hồng phấn là dòng chữ to "Thẩm Tuyển em yêu anh" đầy kiêu hãnh.
Mở màn buổi diễn là màn solo của Thẩm Tuyển. Ánh đèn bỗng vụt tắt, rồi những tia sáng màu xanh ngọc bích phủ lên sân khấu một lớp sương mỏng. Theo tiếng bước chân đều đặn, dáng hình thiếu niên hiện ra.
Thiếu niên sở hữu đôi mắt đào hoa lấp lánh. Rõ ràng là dáng mắt đa tình, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng nồng đậm. Khoác lên mình bộ vest đen thoải mái, bên trong là chiếc sơ mi cổ rộng hờ hững, để lộ xương quai xanh trắng ngần.
Thẩm Tuyển ngước mắt, hàng mi dài rậm rạp phủ lên ánh sáng nhạt nhòa. Màn hình lớn chiếu cận cảnh khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp của thiếu niên. Lớp trang điểm sân khấu đậm nét càng tôn lên đường nét rõ ràng trên gương mặt ấy. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Gần như ngay khi Thẩm Tuyển xuất hiện, cả khán phòng bùng nổ. Các fan cuồng nhiệt vẫy gậy cổ vũ màu xanh ngọc, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi.
Nguyễn Tê ngơ ngác chớp mắt, không rời mắt khỏi thiếu niên trên sân khấu.
Tiếng nhạc jazz trầm lắng vang lên, Thẩm Tuyển đưa tay chỉnh lại tai nghe, đầu ngón tay lấp lánh. Anh khẽ ngẩng đầu, đuôi mắt hơi cong lên.
Theo tiếng trống dồn dập, Thẩm Tuyển cất giọng hát và bắt đầu vũ đạo dưới ánh đèn. Cảm thụ nhịp điệu của anh cực tốt, động tác dứt khoát, lưu loát và điêu luyện. Vừa hát vừa nhảy mà ngay cả tiếng thở dốc cũng không lộ ra.
Tiếng thét chói tai của fan không ngớt từ đầu đến cuối. Cô gái bên cạnh Nguyễn Tê gào đến khản cả giọng.
Nguyễn Tê hòa mình vào đám đông, cũng hô theo vài tiếng.
Không còn cách nào khác, tiểu đồ đệ của nàng thật sự quá đẹp, quá xuất sắc!
Giai điệu chậm dần, Thẩm Tuyển dừng lại trong tiếng hát nhẹ nhàng. Chiếc áo sơ mi mỏng manh bên trong áo khoác đã ướt đẫm mồ hôi, lộ rõ những đường cong săn chắc.
Trên màn hình lớn, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên được bao phủ bởi một lớp ánh sáng thanh khiết. Anh đưa tay vuốt những sợi tóc mái hơi ướt trên trán, đôi mắt trong veo, trên cổ lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.
Anh hơi cúi người, giọng nói khàn khàn.
"Cảm ơn."
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên vẫn lạnh lùng, nói xong lời cảm ơn ngắn gọn, anh liền bước xuống sân khấu.