Khi Nguyễn Tê tỉnh lại, bên tai cô văng vẳng tiếng một người phụ nữ the thé, chói tai đến mức đầu cô đau nhức.

Thấy cô gái mở mắt, Phương Lê vốn đã bực dọc trong lòng lại càng thêm khó chịu.

"Kỷ Đường, cô tự nhìn lại xem mình là cái thá gì rồi hả?! Còn bày đặt chảnh chọe với tôi, cô có tư cách đó sao?!"

Bình thường cô ta đã chẳng làm nên trò trống gì, khiến Phương Lê bực bội, giờ còn dám giở trò tiểu thư.

Nguyễn Tê xoa xoa vành tai, ký ức còn chưa kịp sắp xếp lại đã bị cái giọng oang oang của Phương Lê làm cho khó chịu.

Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì đã có người gõ cửa, gọi Phương Lê ra ngoài.

Phương Lê đáp lời, liếc xéo Nguyễn Tê một cái đầy hằn học.

"Ngoan ngoãn ở đây cho tôi, đừng có gây thêm chuyện."

Chẳng được tích sự gì, chỉ giỏi gây sự.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Tê, cô mới có thời gian xem lại ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ tên là Kỷ Đường, một tiểu minh tinh hạng bét. Cô gái này có nhan sắc xinh đẹp, tiếc là gương mặt lại quá sắc sảo, thêm nữa lại chẳng có cơ hội xuất hiện nhiều, đã vậy còn không có chút năng khiếu nào trong diễn xuất, toàn phải đóng những vai nữ phụ ác độc, diễn xuất vô hồn, đến cả những cảnh tình cảm đơn giản cũng chẳng ra gì, nên khán giả ghét cay ghét đắng.

Kỷ Đường lại còn bướng bỉnh, không chịu đi xã giao, không nương tay đáp trả anti-fan, với cả người đại diện cũng không khuất phục, chả ai ưa.

Mà tâm nguyện của cô là được trụ vững trong giới giải trí, được mọi người yêu thích.

Tình huống hiện tại là Kỷ Đường tham gia một sự kiện thảm đỏ nhỏ, bị một nữ minh tinh khác hắt hủi, cô không nhịn được đáp trả mỉa mai, liền bị người đại diện Phương Lê lôi về phòng nghỉ.

Cửa phòng bị gõ hai tiếng, một nhân viên công tác thò đầu vào, mặt lạnh tanh.

"Xin Kỷ tiểu thư vui lòng thay bộ quần áo này ra, chúng tôi phải trả lại."

Nguyễn Tê thờ ơ gật đầu: "Chờ một lát."

Nhân viên công tác hơi ngạc nhiên nhìn cô, có chút kỳ lạ trước thái độ bình tĩnh, dễ chịu khác thường của Kỷ Đường.

"Chắc bị Phương tỷ mắng cho một trận, thành thật rồi đây mà." - Anh ta nghĩ.

Nguyễn Tê thay quần áo xong, đeo kính râm và khẩu trang rồi chuẩn bị rời đi.

Kỷ Đường chỉ là một tiểu minh tinh hạng bét, công ty còn chẳng coi trọng, đến xe đưa đón tử tế cũng không có.

Nguyễn Tê sờ sờ cái ví rỗng tuếch của mình, quyết định đi tàu điện ngầm.

Buổi chiều vừa đúng giờ tan tầm, học sinh tan học đông nghịt, Nguyễn Tê chen chúc giữa một đám nữ sinh, khó khăn xoay xở.

Hai nữ sinh bên cạnh dính chặt lấy nhau, dán mắt vào màn hình điện thoại, khẽ reo lên.

"A a a, Tuyển ca ca của chúng ta đẹp trai quá đi!"

Một cô gái khác còn kích động hơn, nếu không phải chỗ đông người, chắc cô đã nhảy cẫng lên tại chỗ.

"Nhưng mà phần của Tuyển ca ca ít quá, xem không đã gì cả."

Bạn cô thở dài: "Nghe nói tối nay có solo của Tuyển ca ca, nhưng mà chúng ta có mua được vé đâu."

Học sinh mà đu idol thật là khổ, vừa không có thời gian, vừa không có tiền.

Từ điện thoại của họ vang lên một đoạn nhạc rock and roll, đoạn cao trào giọng nam khàn khàn, đầy chất giọng trầm ấm, Nguyễn Tê quay đầu, ánh mắt vô tình lướt qua màn hình điện thoại của các cô gái.

Gương mặt của một chàng trai thoáng qua, Nguyễn Tê chỉ kịp nhớ đến đôi mắt đào hoa mờ mịt, quyến rũ.

Nguyễn Tê ngẩn người, gọi Nhuyễn Đoàn Nhi ra.

"Ngươi có cảm nhận được A Lễ ở đâu không?"

Nhuyễn Đoàn Nhi có chút do dự: "Chắc là dễ tìm thôi mà."

Theo lý thuyết, Nguyễn Tê chọn ký chủ phải là thân phận thích hợp nhất, gần đại nhân nhất mới phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play