Tiểu công chúa có quê nhà là Daulle quốc, nhưng Ansel biết, tiểu công chúa không thuộc về nơi đó.

Tiểu công chúa là của Ansel, Ansel luôn nghĩ như vậy.

Mang theo nỗi thấp thỏm trong lòng, chàng thiếu niên đi tìm tiểu công chúa của mình. Chàng lo lắng nàng sẽ ghét bỏ, sợ hãi chàng. Nhưng may mắn thay, tiểu công chúa chỉ hơi giận dỗi một chút, rồi vẫn nắm lấy tay chàng.

Ansel mím môi, lần đầu tiên cảm thấy an tâm và may mắn đến vậy.

Chàng đứng trên mảnh đất của loài người, bởi vì lời nguyền cổ xưa mà ngày càng suy yếu. Nhưng Ansel chẳng hề bận tâm.

Chỉ cần được ở bên cạnh tiểu công chúa, tình trạng hiện tại có là gì.

Ý định cưỡng đoạt nàng về vốn nhen nhóm trong lòng, nhưng ngay khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của tiểu công chúa, ý niệm ấy liền tan biến. Ansel chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Không thể làm vậy, tiểu công chúa sẽ khóc mất.

Vậy nên Ansel muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng, mãi mãi ở bên cạnh nàng.

Ở trong lãnh địa của loài người, Ansel dần dần hiểu được nhiều điều.

Loài người sẽ ký kết một loại khế ước gọi là hôn nhân. Tiểu công chúa của chàng đã ký kết khế ước ấy với người khác.

Ansel lặng lẽ cụp mắt xuống, đôi mắt xinh đẹp dần ánh lên một tia lệ khí nhợt nhạt. Chàng nghe bọn thị nữ khẽ thì thầm, cảm thấy khổ sở và tủi thân vô cùng.

Đó là tiểu công chúa của chàng cơ mà!

Nhưng Ansel thậm chí còn chưa kịp làm gì, tiểu công chúa đã cho chàng câu trả lời đáng tin cậy nhất.

Một nụ hôn mềm mại chạm vào khóe môi. Tiểu công chúa nói nàng thích chàng.

Niềm vui sướng dâng trào, lấp lánh trong đáy mắt. Ansel mím chặt môi, đôi mắt tròn xoe sáng ngời, ôm chặt lấy tiểu công chúa.

Giờ khắc này, Ansel dường như đã hiểu ra.

Tiểu công chúa không phải sủng vật chàng nuôi dưỡng, mà là bảo vật chàng yêu thương nhất.

Sau khi từ Daulle quốc trở về khu rừng, Ansel đã dành rất nhiều công sức vào việc trồng hoa.

Chàng muốn trồng một rừng hoa cẩm tú cầu rực rỡ, muốn biến khu rừng trở nên xinh đẹp như Daulle quốc, muốn giữ tiểu công chúa mãi mãi bên mình.

Ansel không còn ham thích việc lặn lội tìm kiếm những viên đá quý lấp lánh nữa. Trong lòng chàng đã có một tiểu công chúa xinh đẹp rồi.

Vậy nên, việc Ansel thường làm nhất chính là ở bên cạnh tiểu công chúa.

Chàng thiếu niên đặc biệt thích những tiếp xúc thân mật, thích quấn quýt bên cạnh tiểu công chúa, thỉnh thoảng ngước mặt lên đòi một nụ hôn.

Tiểu công chúa chưa bao giờ từ chối chàng.

Dần dà, Ansel cảm nhận được sự nuông chiều của tiểu công chúa dành cho mình, liền thường xuyên được đà lấn tới, nhưng chàng cũng không dám làm càn quá lâu.

Chàng thích nhìn tiểu công chúa khóc, nhưng cũng sợ hãi nhất khi nàng khóc.

Chàng thiếu niên có chút đắc ý. Chàng nghĩ, tiểu công chúa nhất định cũng rất rất thích chàng, nên mới cưng chiều chàng như vậy.

Về sau, trong những năm tháng dài đằng đẵng, Ansel luôn ở bên cạnh tiểu công chúa, cùng nàng hết lần này đến lần khác trở về quê nhà, cùng nàng đi đến những ngọn núi tuyết xa xôi, cùng nàng trồng hoa, cùng nàng từng bước đi qua cuộc đời.

Giữa hai người không có con cái. Ansel không hề nghĩ đến nguyên nhân, dù sao chàng không cần con cái, có tiểu công chúa là đủ rồi.

Một năm sau khi trở về khu rừng, Ansel lén lút đến thanh đàm. Chàng ẩn mình xuống đáy nước, ở đó lột bỏ long cốt của mình, vứt bỏ tuổi thọ dài đằng đẵng.

Ansel chẳng hề cảm thấy hối tiếc khi làm như vậy. Chàng muốn cùng tiểu công chúa cùng nhau già đi, cùng nhau rời đi thế giới này.

Chỉ là quá trình lột bỏ long cốt có hơi đau đớn. Vậy nên Ansel đã giấu đi mùi máu tanh, trở về sơn động và đòi tiểu công chúa một nụ hôn mềm mại.

Tiểu công chúa luôn đáp ứng mọi yêu cầu của chàng, tùy ý để chàng ôm không buông tay.

Này, tiểu công chúa quả nhiên rất thích chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play