Nguyễn Tê khựng lại, "..."

Câu hỏi này, nàng thật sự không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Nguyễn Tê khẽ chạm vào má Ansel, "Có phải hơi lạnh không?"

Nàng nắm lấy tay Ansel, vụng về đánh trống lảng, "Chúng ta đi chỗ khác thôi."

Ansel mím môi, ngoan ngoãn nắm chặt tay nàng, theo nàng trốn vào một gian phòng khác.

Hoàng hậu đi tìm Elyse, được một thị nữ chỉ đường đến đây. Bà nhìn căn phòng nhỏ hẹp, khẽ nhíu mày.

Elyse sao lại đến đây được?

Bà đưa tay gõ cửa, "Elyse?"

Trong phòng có tiếng sột soạt nhỏ, sau tiếng gõ cửa, mọi thứ im bặt.

Hoàng hậu càng nhíu mày chặt hơn.

Ibera cuộn mình trong chăn gấm, thân thể trần trụi dưới lớp vải. Nàng lặng lẽ nhìn Callister bên cạnh chậm rãi tỉnh giấc.

Callister đầu còn đau âm ỉ, hắn ôm đầu ngồi dậy, chưa kịp định hình tình huống, đã nghe thấy giọng nói có phần nghiêm nghị của Hoàng hậu bên ngoài.

"Mở cửa ra."

Cánh cửa nhanh chóng mở toang.

Callister ngơ ngác ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Hoàng hậu, mới nhận ra có điều không ổn.

Hắn vội quay đầu, thấy Ibera đang nằm cùng mình trên giường, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Sao lại là Ibera?!

Người kinh ngạc nhất chính là Hoàng hậu.

Bà không thể ngờ rằng, người bà chọn làm phò mã lại có thể cùng Ibera làm ra chuyện tày đình như vậy.

Hoàng hậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sắc mặt khó coi.

"Thu dọn cho chỉnh tề, rồi giải thích cho ta."

Cửa phòng lại đóng sầm, Callister tức giận nhìn Ibera.

"Chuyện này là sao?"

Ibera chậm rãi mặc quần áo, giọng điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc.

"Ta biết thế nào được? Ta vừa mở mắt đã thấy mình ở đây rồi."

Callister giận đến tím mặt, suýt chút nữa đã động tay.

"Có phải tất cả là do ngươi giở trò quỷ?!"

Hắn thật không nên tin ả đàn bà này.

Ibera cười khẩy, "Giờ không phải lúc rối rắm chuyện đó đâu."

Hoàng hậu dẫn hai người kia đi gặp Quốc vương. Khi đoàn người rời đi, Nguyễn Tê mới nắm tay Ansel từ phòng bên cạnh bước ra.

Xem ra, bữa tiệc tối này sắp kết thúc rồi.

Nguyễn Tê lắc lắc bàn tay đang nắm chặt của cả hai, "Mệt không? Chúng ta về thôi."

Ansel gật đầu.

Thời tiết ngày càng lạnh, Nguyễn Tê rửa mặt xong liền chui vào chăn, quen thuộc rúc vào lòng Ansel.

Tâm trạng nàng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ansel.

"Chúng ta sắp được về rừng rồi."

Ansel thuộc về rừng rậm.

Ansel cũng rất vui vẻ, khóe môi hơi cong lên, thân mật ôm lấy Nguyễn Tê.

Đôi môi thiếu niên mềm mại, hơi lạnh, cọ vào nàng, đôi mắt tròn khẽ híp lại, con ngươi xinh đẹp ngưng đọng ánh sáng lung linh, giữa mái tóc bạc lấp ló hai chiếc sừng rồng nhỏ nhắn.

Ansel cụp hàng mi dài xuống, giọng nói mềm mại, đôi mắt tròn không chớp nhìn Nguyễn Tê.

"Ta có thể hôn nàng không?"

Nguyễn Tê ngớ người: "Hả? Chẳng phải đã hôn rồi sao?"

Ansel híp mắt, cọ cọ má Nguyễn Tê, giọng nhõng nhẽo.

"Muốn hôn."

Nhưng tiểu công chúa đã nói, không được tùy tiện hôn nàng.

Nguyễn Tê chớp mắt, vươn tay ôm lấy hắn, kéo người về phía mình.

Nàng mạnh mẽ hôn lên khóe môi thiếu niên, cong mắt cười.

"Như vậy được không?"

Đương nhiên là chưa đủ.

Đôi mắt tròn ánh lên màu xanh thẳm, mái tóc bạc dài rũ xuống trước ngực, gò má thiếu niên ửng hồng, đến cả đuôi mắt cũng thoáng cong lên vài phần diễm lệ, khóe môi nhẹ nhàng cọ vào nàng, đồng thời nắm lấy tay Nguyễn Tê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play