Khi đôi môi chạm vào nhau, đôi mắt tròn của thiếu niên khẽ khép hờ. Dù động tác còn vụng về, ngây ngô, Ansel vẫn vô cùng kiên nhẫn, từng chút một dò dẫm. Một tay ôm lấy eo Nguyễn Tê, kéo nàng sát vào lòng.
Nguyễn Tê mơ màng nghĩ, không ngờ Ansel có khả năng học tập tốt đến vậy.
Đang mải suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên bên hông lạnh toát, Nguyễn Tê giật mình, hoảng hốt đẩy Ansel ra.
Đôi mắt nàng còn ngấn nước, đôi môi càng thêm đỏ mọng.
Nguyễn Tê vội vàng che vạt áo bên hông, có chút bối rối.
"Ngươi, ngươi..."
Nửa ngày trời cũng không thốt nên lời.
Ansel bị đẩy ra, ngơ ngác chớp mắt, đưa tay nắm lấy ngón tay nàng, giọng khàn khàn, pha chút ủy khuất khó hiểu.
"Elyse."
Đôi mắt tròn chăm chú nhìn Nguyễn Tê, thiếu niên vừa ủy khuất vừa khó hiểu nghiêng đầu.
"Sao lại đẩy ta ra?"
Nguyễn Tê đỏ mặt: "Sao ngươi lại cởi, cởi quần áo của ta?"
Chuyện này thực sự dọa nàng sợ.
Nói là tiểu khả ái ngây thơ đâu cả rồi?
Ansel chớp mắt, nhớ lại những lời Nguyễn Tê từng nói, có vẻ đã hiểu ra, gật đầu khẳng định.
"Muốn cởi."
Nguyễn Tê nhìn đôi mắt xanh biếc của thiếu niên, bỗng nhiên hiểu ra ý của hắn.
Đúng là nàng không nên cho Ansel xem mấy thứ không phù hợp với trẻ em như vậy.
Nguyễn Tê rối rắm hồi lâu, còn chưa nghĩ ra lời giải thích hợp lý, đã bị Ansel nắm lấy cổ tay.
Mái tóc bạc xõa tung trên vai, Ansel cau mày, vùi mặt vào cổ Nguyễn Tê nhẹ nhàng cọ xát. Bàn tay nắm lấy đầu ngón tay Nguyễn Tê nóng lên, giọng thiếu niên trầm thấp, khàn khàn.
"Khó chịu."
Nói xong, Ansel ôm chặt Nguyễn Tê, đôi môi nóng bỏng khẽ hôn lên gáy nàng.
Thiếu niên có chút mê man nhắm mắt, cảm giác kỳ lạ cuồn cuộn trong cơ thể khiến hắn khó nhịn cau mày. Dường như chỉ khi ôm tiểu công chúa mới có thể vơi bớt phần nào.
Ansel mím môi, nhẹ nhàng hôn lên tiểu công chúa trong lòng, rồi lại lặng lẽ kìm nén một lát. Một lúc sau lại không nhịn được hôn nàng.
Nguyễn Tê vừa bắt đầu còn hoảng hốt vô cùng, bị hắn ôm như vậy một lúc, dần dần bình tĩnh lại.
Không thể hoảng loạn, phải giữ bình tĩnh.
Ansel vẫn đang lặng lẽ chịu đựng trong vòng tay nàng. Nguyễn Tê vuốt ve đuôi tóc bạc hơi xoăn của thiếu niên, có chút đau lòng.
"Ansel?"
Ansel khẽ đáp, khuôn mặt cọ vào cổ nàng cũng nóng bừng lên.
Nguyễn Tê mím môi, nâng khuôn mặt Ansel lên, đối diện với đôi mắt xanh biếc của thiếu niên.
Mái tóc dài màu bạc của thiếu niên xõa tung, ánh xanh biếc trong đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, khi nhìn nàng, hàng mi dài khẽ run rẩy, có chút khó chịu mà nhíu mày.
Không biết có phải Nguyễn Tê ảo giác hay không, hai chiếc sừng nhỏ ẩn trong tóc của thiếu niên dường như đỏ hơn một chút.
Nguyễn Tê sờ lên khuôn mặt hơi nóng của Ansel, cắn môi, kìm nén nhiệt độ đang dần lan lên mặt mình.
Giọng nàng có chút nhẹ, lắng nghe kỹ còn có thể phát hiện chút run rẩy.
"Ansel."
Nàng mím môi, đầu ngón tay chạm vào vạt áo của thiếu niên, bắt đầu cởi những chiếc cúc áo lấp lánh ánh hổ phách.
Lần đầu tiên làm loại chuyện này, đối tượng lại là tiểu đồ đệ luôn thanh lãnh đạm mạc, nàng thật sự có chút hoảng.
Ansel ngơ ngác chớp mắt, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Thiếu niên nâng tay lên, dường như muốn ôm nàng.
Nguyễn Tê hoảng loạn vô cùng, đỏ mặt không dám nhìn hắn, giọng nói có chút gấp gáp.
"Đừng động."
Ansel mím môi, hơi rũ đôi mắt xinh đẹp xuống, ngoan ngoãn để nàng cởi quần áo, bất động.