Nguyễn Tê khẽ nhón chân, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt có chút vô tội.

"Đá quý bị rơi rồi."

Ansel mím môi, tiến đến nắm lấy tay nàng.

Thiếu niên bước đi dưới ánh trăng, mang theo hơi lạnh của màn đêm. Chàng chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng xỏ lại đôi giày cao gót cho nàng.

Ansel chớp mắt, có chút khó hiểu trước tình cảnh này.

"Có chuyện gì vậy?"

Nguyễn Tê liếc mắt nhìn Callister đang nằm dưới đất, "Ta dẫn chàng đi xem một màn kịch hay."

Bữa tiệc vẫn chưa tàn, Vương hậu đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng tiểu công chúa Elyse đâu cả, trong lòng có chút kỳ lạ. Không chỉ Elyse vắng mặt, mà cả Vương tử Callister cũng biến mất.

Vương hậu ghé tai Quốc vương nói nhỏ vài câu, rồi tự mình dẫn theo đám thị nữ đi tìm Elyse.

Bóng đêm đã buông xuống, trong căn phòng nhỏ của thiên điện, Ibera ôm lấy cái đầu còn choáng váng vì say thuốc, chậm rãi ngồi dậy trên giường.

Trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng một góc mép giường. Ibera giật mình khi thấy Vương tử Callister đang nằm cạnh mình trên giường.

Nàng hoảng hốt, theo bản năng rón rén khép chặt cửa phòng.

Tại sao lại thành ra thế này?

Theo kế hoạch ban đầu của Callister, người bị chuốc thuốc mê rồi mang vào đây phải là Elyse mới đúng, sau đó sẽ có người dẫn Vương hậu đến bắt gặp cảnh tượng này.

Khuôn mặt tuấn tú của Vương tử đang nằm trên giường, vạt áo xộc xệch, xem ra vẫn chưa tỉnh lại.

Ibera lặng lẽ ngồi một lúc, suy nghĩ rối bời. Mãi sau, nàng cắn răng, tiến tới cởi quần áo của Callister.

Callister đã hứa, nếu nàng giúp hắn thuận lợi cưới được Elyse, hắn cũng sẽ cưới nàng về. Nhưng cho dù có cưới nàng về thì sao chứ? Nàng trước sau gì cũng bị Elyse đè đầu cưỡi cổ, nàng đứng bên cạnh Elyse cũng chỉ như một con hầu thấp hèn.

Ibera không còn thời gian để suy nghĩ xem tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Nàng chỉ biết, đây là một cơ hội quá tốt đối với nàng.

Trong phòng, hai người đã bắt đầu quấn lấy nhau. Nguyễn Tê dứt khoát che mắt Ansel, còn mình thì quay mặt đi.

"Đừng nhìn."

Ansel rất ngoan, mặc cho bàn tay hơi lạnh của nàng che mắt mình. Nàng bảo không nhìn, chàng liền không nhìn.

Nhưng chàng vẫn có chút tò mò.

"Họ đang làm gì vậy?"

Ansel thừa hưởng ký ức từ dòng truyền thừa cổ xưa, nhưng lại không có những thông tin về chuyện này. Chàng đơn thuần và ngây thơ, như một đứa trẻ.

Nguyễn Tê mím môi, có chút bối rối.

Nàng cũng không biết nên giải thích với Ansel thế nào.

Do dự hồi lâu, nàng mới mở lời.

"Đang làm chuyện rất thân mật."

Ansel chớp hàng mi dài, hàng mi rậm nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Nguyễn Tê, mang theo một trận ngứa ngáy nhè nhẹ.

Ngón tay Nguyễn Tê khẽ run lên.

Thiếu niên nắm lấy cổ tay nàng, ngước đôi mắt tròn xoe xinh đẹp nhìn nàng. Bóng đêm tràn ngập trong đôi mắt chàng, ánh lên một màu xanh biếc. Vẻ mặt chàng nghiêm túc, như đang suy tư điều gì, khẽ nghiêng đầu.

"Chuyện rất thân mật?"

Nguyễn Tê nâng gương mặt chàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi cong vút của thiếu niên.

Nàng gật đầu, đưa ra một ví dụ.

"Đúng vậy, giống như chúng ta hôn nhau vậy đó."

Ansel hơi nghiêng đầu, thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.

Gương mặt xinh đẹp của thiếu niên ánh lên dưới ánh trăng, giọng nói mang theo chút hoang mang.

"Nhưng họ cởi quần áo."

Chàng và tiểu công chúa hôn nhau đâu có cởi quần áo.

Ansel chớp mắt, có chút mờ mịt.

Thì ra, khi con người hôn nhau, là phải cởi quần áo sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play