Bác Lục chỉ biết đứng nhìn Thanh Nhược cau mày đi ngang qua mình, đành tự đi gõ cửa lần nữa: "Thiếu gia, Tiểu Đỗ, ăn cơm."

Đỗ Chi Chu đẩy Tịch Trì ra bàn ăn, lúc đó dì Chu vẫn đứng bên chờ anh, nhưng Thanh Nhược đã tự ăn từ trước rồi.

Tịch Trì tất nhiên sẽ không để ý đến mấy chuyện nhạt nhẽo kiểu đó.

Anh ăn rất nhanh, đến khi anh xong thì Thanh Nhược vẫn ngồi gẩy cơm từng hạt một.

Đỗ Chi Chu vừa bỏ đũa xuống đã chuẩn bị đẩy anh ra sân đi dạo.

Lúc này Thanh Nhược nghe thấy tiếng động, bỏ đũa xuống, đứng dậy xoa tay, nhìn về phía Tịch Trì, vẻ mặt cực kỳ lúng túng.

Tịch Trì dù có nhận ra cũng chẳng buồn quan tâm. Đỗ Chi Chu không tiện hỏi cô định làm gì, cứ đẩy anh đi thẳng.

Thanh Nhược do dự một chút, bỏ cả bữa, bước theo ra sân, nói với Đỗ Chi Chu: "Để tôi làm cho."

Dù cả ngày cô và Tịch Trì không nói quá nửa câu, nhưng dù sao cô vẫn là vợ hợp pháp của anh. Đỗ Chi Chu tất nhiên không từ chối: "Vậy Từ tiểu thư cẩn thận nhé, đây là nút tăng tốc, còn đây là nút tăng lực cản bánh xe."

Thanh Nhược nhìn mấy nút trên tay vịn, ngượng ngùng ho khẽ một tiếng rồi quay mặt đi.

Đỗ Chi Chu ngập ngừng một giây, lại chỉ tiếp: "Giống như cái này là chân ga, còn cái này là phanh."

Thanh Nhược bĩu môi khó chịu, còn lườm anh một cái: "Tôi biết rồi!" Giọng đầy vẻ chê bai.

Đỗ Chi Chu: "…" Giờ mà giành lại xe lăn còn kịp không.

Anh chỉ biết đứng nhìn Thanh Nhược hùng hổ đẩy Tịch Trì đi thẳng ra sân với tốc độ khá nhanh.

Tịch Trì: "…" Tuy mặt vẫn lạnh nhưng thật ra hơi lo. Cái cô ngốc này không khéo lại lật xe mất, anh âm thầm đặt tay lên nút điều khiển, sẵn sàng tự cứu.

Ra đến sân, Thanh Nhược mới giảm tốc độ, rồi bắt đầu đẩy anh đi vòng quanh, khẽ ho để phá vỡ sự ngượng ngập: "Anh… anh không thích ăn bánh ngọt à?"

Tịch Trì lập tức nhớ đến thứ trong thùng rác.

Dù không muốn trả lời, anh vẫn ừ một tiếng, không nói thêm.

Thanh Nhược định nói tiếp, nhưng lại thôi…

Đi thêm nửa vòng, cô hỏi: "Ừm… Có nóng không?"

Tịch Trì: "… Không."

Rồi lại im lặng.

Đi thêm nửa vòng nữa, cô đang định mở miệng thì Tịch Trì đã cắt ngang, giọng không kiên nhẫn: "Về đi."

Thanh Nhược: "…" Đành im lặng đẩy anh quay lại. Nhưng vừa tới gần cửa, ý định quay vào lại mất, cô đổi hướng đẩy tiếp một vòng nữa.

Tịch Trì thấy cô đi ngang cửa mà không vào, cau mày, khí lạnh tỏa ra rõ rệt.

Cách cửa khá xa, Thanh Nhược vô thức bóp nhẹ tay vịn xe lăn, ngập ngừng một chút: "Ờ… Tịch Trì, cho em ít tiền đi."

Đúng là… chìa tay xin tiền khiến cô mất cả khí thế ban đầu.

Nhưng đã nói rồi thì nói luôn, cũng đỡ hơn nhiều. Nghe tiếng anh khẽ cười mỉa, cô vẫn cắn răng tiếp: "Em muốn… mua chút đồ. Giờ em không có tiền xoay vòng, tháng 12 công ty chia hoa hồng em sẽ trả lại cho anh."

Từ khi lão gia mất, không còn ai gửi tiền định kỳ cho cô nữa. Trước đây cô cũng chẳng để dành được mấy đồng. Lúc tiếp nhận vị trí này, Thanh Nhược đã sẵn ý định bán mấy món lão gia để lại cho mình.

Cô không biết tiết kiệm, lại sĩ diện, thà bán cổ phần công ty cũng không chịu mở miệng xin Tịch Trì, nhất là sau vụ tai nạn cô còn muốn tránh mặt anh.

Nhưng giờ, trong cả nhà họ Tịch, tính gộp hết người lại cũng chẳng ai giàu bằng Tịch Trì, vì phần lớn tài sản lão gia để lại đều thuộc về anh.

Tịch Trì tất nhiên biết chuyện cô chuẩn bị bán cổ phần và vài công ty nhỏ, trước giờ chỉ giả vờ không hay.

Giờ nghe cô đòi tiền với vẻ đầy lý lẽ, anh im lặng một lúc, không hỏi, cũng không mỉa mai, chỉ nhàn nhạt: "Bao nhiêu?"

Thanh Nhược ho nhẹ, giọng nhỏ: "Ờ… năm vạn được không? Coi như em mượn, chia hoa hồng xong sẽ trả ngay."

Tịch Trì không nói, lấy điện thoại ra, vào WeChat tìm tên cô, chuyển khoản luôn.

Ngay sau đó, điện thoại cô reo thông báo nhận tiền.

Tiếp theo là giọng anh lạnh lùng: "Giờ có thể quay về chưa?"

Nghe như thể nếu không đưa tiền thì cô định cứ đẩy anh vòng vòng ngoài sân không cho vào nhà.

Thanh Nhược nghẹn lời. Dù là mượn hay xin, cô cũng thấy mình thấp bé hơn anh vài phần, chẳng nói thêm câu nào, lẳng lặng đẩy anh về phòng.

Đỗ Chi Chu đang chờ sẵn, vừa vào đã tới nhận xe lăn từ cô.

Thanh Nhược cúi đầu, đợi họ đi xa rồi mới lấy điện thoại ra. Trong khung chat WeChat chỉ có đúng một tin nhắn – là khoản tiền vừa được chuyển.

Cô do dự một lúc, gõ "cảm ơn" rồi xóa, gõ "đa tạ" rồi lại xóa, cuối cùng mở kho biểu cảm, chọn một con gấu ngốc khom người kèm dòng chữ "cảm ơn sếp", gần như ngay lập tức gửi đi.

Sau đó cô vội vàng nhấn nhận tiền, bỏ điện thoại vào túi, không muốn nhìn thêm chút nào nữa.

Xuống lầu đi một vòng, cũng chẳng làm gì đặc biệt. Lên lầu rồi thì bắt đầu hí hửng chọn quần áo phối đồ. Cô còn nhắn WeChat cho một cô bạn, hẹn buổi chiều đi dạo phố. Lúc nhắn tin cô tranh thủ thay đồ, trang điểm, chọn túi xách và giày cho hợp.

Trang điểm xong xuôi, trông xinh xắn hẳn, tâm trạng cũng tốt lên. Vừa nghêu ngao hát vừa lắc lư xuống lầu, đúng lúc gặp dì Chu đang chuẩn bị mang rác ra ngoài. Cô vung chìa khóa gọi.

Dì Chu quay lại, mỉm cười: "Thiếu phu nhân định ra ngoài à?"

Thanh Nhược đáp khẽ một tiếng, bước nhanh đến gần trên đôi giày cao gót nửa gót. "Đi dạo phố với Lưu Mân, tôi sẽ mua đồ ngon cho dì nhé ~"

Dì Chu xua tay: "Thôi, cô cứ đi ăn ngon là được." Nghĩ đến chuyện buổi sáng, thấy cô vui vẻ nên dì không hỏi thêm, chỉ dặn khi ra ngoài nhớ lái xe chậm và cẩn thận.

Thanh Nhược quay lưng lại, một tay đeo kính râm, một tay vẫy vẫy tỏ ý đã nghe, bước chân đầy háo hức.

Dì Chu lắc đầu cười, thì bác Lục từ ngoài bước vào. "Thiếu phu nhân ra ngoài à?"

Dì Chu gật đầu: "Tối qua nói sáng nay phải làm bài, sáng nay lại bảo để chiều, chắc để mai luôn quá." Dì nói có chút trêu, nhưng giọng đầy sự chìu mến, giống như đang nói về một đứa trẻ trong nhà.

Bác Lục cũng cười: "Từ bé cô ấy đã không thích học. Ngay cả lúc thầy cô về tận nhà, cũng phải có người dỗ mới chịu ngồi yên làm bài."

Nhắc đến ông cụ, cả dì Chu và bác Lục đều im lặng.

Thanh Nhược ra ngoài chơi với bạn cả buổi trưa. Lần này cô tính toán tiền của mình, không như nguyên chủ trước kia vào toàn cửa hàng xa xỉ, mua một chiếc váy cũng mấy chục triệu. Hiện giờ trên tay chẳng còn bao nhiêu, năm vạn Tịch Trì vừa đưa, cô chỉ mua vài món nhỏ linh tinh.

Cho dì Chu, cô mua một chiếc vòng bạc. Không phải tiếc tiền mua vàng, nhưng biết đồ quý quá thì dì sẽ không nhận, nên bạc là hợp lý. Cô còn chọn loại bên trong khắc chữ "Trăm điều may", bên ngoài kiểu dáng đơn giản, hợp với dì Chu.

Cho bác Lục, cô mua một chiếc đồng hồ điện tử. Đồng hồ của bác ấy không ít, toàn đồ ông cụ mua nên giá trị thì khỏi nói, nhưng đều là loại kim cổ điển. Cô chọn hẳn loại điện tử, tuy chỉ vài trăm ngàn nhưng chống nước và tiện xem giờ.

Cho Tịch Trì, cô mua một chiếc nơ cà vạt màu xanh lam nhạt, kiểu trẻ trung hơn. Cô chưa bao giờ thấy anh dùng loại này. Sau đó, cô cũng mua một chiếc váy cùng tông màu cho mình.

Thấy thời gian cũng vừa đủ, cô từ chối lời mời ăn tối của Lưu Mân, lái chiếc xe thể thao màu đỏ về nhà.

Cô mua nhiều phụ kiện nhỏ, nhưng toàn đồ ở các cửa hàng bình thường nên mỗi món đều được gói riêng. Cô còn ghé tiệm bánh mua vài loại bánh ngọt và bánh quy. Khi về đến nhà, trên tay cô xách không dưới mười túi.

Ra khỏi nhà lúc trưa mà không báo trước sẽ ăn cơm ở nhà, nên bác Lục không gọi điện hỏi. Nhà họ Tịch ăn cơm rất đúng giờ, còn cô thì vừa về đúng lúc mọi người đang bắt đầu bữa tối.

Cô bước vào, tay xách túi, miệng rên "Ai da, ai da" như mệt lắm.

Bác Lục lập tức bỏ đũa xuống đón: "Thiếu phu nhân về rồi."

Thanh Nhược ừ một tiếng, đưa túi cho bác Lục rồi tựa vào tủ giày thay dép đi trong nhà. Giày cao gót thì đá sang một bên, mắt lại dõi theo chỗ bác Lục đang cầm túi.

"Bác Lục, để lên sofa nhé."

Dì Chu đã bày thêm bát đũa, gọi cô: "Thiếu phu nhân, lại ăn cơm đi."

Thanh Nhược không quay lại, chỉ đáp khẽ rồi ra sofa lục túi. Lấy được quà mua cho bác Lục và dì Chu, cô mới vui vẻ mang vào phòng ăn.

Gặp ánh mắt lạnh nhạt của Tịch Trì, cô hơi lúng túng. Dù gì cũng là vừa nhận tiền của anh đã đem đi dạo phố.

Nhưng Tịch Trì chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi, ánh mắt bình thản không gợn sóng.

Thanh Nhược bĩu môi, cố tình không thèm nhìn anh, đưa hộp quà cho bác Lục: "Cho bác."

Rồi lấy chiếc hộp khác đến bên dì Chu, mở ra và lấy vòng bạc ra, ném hộp sang một bên, cầm vòng định đeo cho dì: "Dì xem này, vừa nhìn là cháu thích ngay."

Dì Chu vội lùi lại từ chối, nhưng Thanh Nhược kéo tay dì, đeo vòng vào khi tay kia của dì vẫn còn cầm đũa. Khi dì đặt đũa xuống thì vòng đã được đeo xong.

Hai người kéo qua kéo lại một lúc. Thanh Nhược nói thẳng là bạc, kiểu dáng đẹp, khiến dì Chu vừa nhìn đã thích. Dù có chút ngại nhưng dì cũng vuốt ve chiếc vòng, còn cô thì giả vờ hờn: "Không muốn thì cháu ném luôn."

Nói xong là giả bộ lạnh mặt.

Dì Chu khựng lại, rồi kéo tay cô: "Con bé này…"

Thanh Nhược vẫn giả bộ không vui, hỏi thẳng: "Muốn hay không?"

Dì Chu gật đầu: "Muốn. Cảm ơn thiếu phu nhân, dì thích lắm."

Cô mới cười tươi lại.

Bữa cơm ồn ào một lúc mới yên.

Bên kia, bác Lục vốn định trả lại đồng hồ, nhưng thấy cô và dì Chu kéo nhau mãi nên thôi, chỉ lặng lẽ đặt hộp đồng hồ lên đùi và cúi đầu ăn cơm.

Tịch Trì lúc này mới cầm đũa ăn tiếp, trong lòng vẫn thấy bực. Anh chỉ mong cô sớm quay lại trường và đừng về nhà nữa, về chỉ thêm phiền. Phòng khách bây giờ toàn là túi đồ lộn xộn như ngoài chợ. Nghĩ đến chuyện cô xin tiền hôm nay, chắc là hết tiền chơi ở ngoài nên mới về. Anh sẵn sàng đưa thêm tiền, miễn là cô đi luôn, đừng quay lại.

***

Vừa phiền lại vừa ngán.

—— [Hộp đen]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play