Lâm Sam ngả người trên ghế tàu, chìm vào trạng thái mơ màng. Trong giấc mộng, cô như trở lại thời học sinh cấp ba. Cô giật mình vùng vẫy, miệng lẩm nhẩm những từ vựng tiếng Anh, thói quen đã ăn sâu từ lâu. Nhưng tiếng gầm của tàu hỏa kéo cô về thực tại. Cô nghiêng đầu, thiếp đi, mơ hồ thấy lớp học cấp ba. Những cuốn sách xếp ngay ngắn, những cái đầu đen nhánh cúi thấp, và những gương mặt trẻ trung đầy khát vọng.

Khi tàu đến ga, đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm. Lâm Sam lấy mẩu giấy ghi lộ trình, vừa hỏi đường vừa nhìn biển báo giao thông. Đầu óc quay cuồng, cô loay hoay tìm lối, cuối cùng cũng đến được trạm xe buýt đúng. Cô đeo cặp sách, còn bố cô một tay kéo vali, tay kia xách tấm chăn. Hai bố con lặng lẽ lên xe buýt. Trong xe vắng tanh, chỉ có một người trông như học sinh ngồi gần cửa. Lâm Sam từng vô số lần tưởng tượng về ngày nhập học đại học, ngỡ rằng mình sẽ ung dung tự tại. Nhưng khung cảnh trước mắt lại quạnh quẽ đến bất ngờ.

Xe buýt Bắc Kinh rộng rãi hơn quê cô nhiều, cô thầm nghĩ. Cô nhìn ra cửa sổ. Đêm khuya, Bắc Kinh không có cảnh tượng rực rỡ nào. Chỉ có những cột đèn đường nối tiếp nhau và hàng cây cao lớn lướt qua trong bóng tối.

Khi xuống xe, Lâm Sam ngẩng đầu nhìn dòng chữ “Đại học Công nghệ Hoa Bắc” sáng rực trên bảng điện tử. Một niềm tự hào dâng trào trong lòng. Thời cấp ba, cô lấy giấc mơ về cuộc sống đại học làm động lực, như cách cô từng lấy ngôi trường cấp ba Tân Phong làm mục tiêu khi học cấp hai. Giờ đây, cô đã làm được. Cô bước từng bước chậm rãi, không thể tin mình đã đặt chân đến Bắc Kinh. Chính cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi xa đến thế.

Ba năm trước, cô cũng đứng trước cổng trường cấp ba Tân Phong với cảm giác tương tự. Nhưng cô mơ hồ nhận ra, nơi đây không phải đích đến cuối cùng. Đây chỉ là một khởi đầu mới, đầy hứa hẹn và thách thức.

Đêm khuya, khuôn viên trường đại học tĩnh lặng, thoảng hương cây cỏ dịu nhẹ trong không khí. Khuôn viên rộng lớn, bố của Lâm Sam cầm bản đồ, mày mò tìm đường. Một nam sinh cũng đang xem bản đồ gần đó, nhưng bóng đêm quá dày, cô không thấy rõ mặt cậu. Chỉ nhận ra dáng người cao lớn, hành lý nặng trĩu trên vai.

Sau một hồi loay hoay, hai bố con cuối cùng cũng đến ký túc xá. Lâm Sam trải tấm chiếu mang từ nhà lên giường, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ. Bố cô vì ngại chi phí khách sạn đắt đỏ, quyết định ngủ tạm trên ghế đá trong khuôn viên qua đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play