Đi hoàng thành tuần tra?

Hình như ta lại không còn vội nữa. . .

Dạ Kinh Đường quả thực không nghĩ tới, hạnh phúc có thể đột nhiên tới như này, thấy Đông Phương Ly Nhân chuẩn bị từ bỏ an bài, hắn vội đáp lại:

"Có thể được tận lực vì điện hạ là vinh hạnh của tại hạ. Từ. . . Trong nhà quả thật có việc gấp, nhưng là vào vài ngày nữa cùng thời gian ta tuần tra trong cung không trùng nhau."

Đông Phương Ly Nhân khẽ vuốt cằm, nhớ tới ‘Lời dặn’ của Vương thái y phu nhân, cảm thấy không nói cũng không được, liền uyển chuyển nói:

" Thánh thượng đương triều là thân nữ nhi, hậu cung không có phi tần, nam tử đi vào cũng không có quá nhiều kiêng kị. Ngươi trong lúc tuần tra, nếu nhìn trúng cung nữ nào cứ thoải mái nói với bản vương, ngươi có công hộ giá, ban thưởng cho ngươi mấy người rót nước bưng trà cũng được."

Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ, cảm thấy lời này là đang khảo nghiệm hắn, chính trực nói:

"Điện hạ nói đùa rồi, ta cho dù cần người bưng trà rót nước đi nữa, nhưng sao lại có thể chạy đến hoàng cung đại nội tìm chứ. Chừng nào thì ta bắt đầu tuần tra hoàng cung?"

Đông Phương Ly Nhân uống vài chén rượu, gương mặt đã nhiễm lên một chút đỏ hồng, liếc mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

"Bồi bản vương uống rượu ngươi cảm thấy không thú vị sao, mới đó đã vội vã muốn đi?"

"Điện hạ quá lời rồi, tại hạ sợ uống nhiều sẽ để lỡ chính sự."

Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường ăn nói lễ nghĩa, trước mặt mỹ nhân rượu ngon chính lại có biểu hiện của chính nhân quân tử, trong lòng liền không khỏi cảm thán một câu:

"Quả thật có phong thái quân tử, cũng không biết ý trung nhân của hắn là nữ tử như thế nào. . ."

Đông Phương Ly Nhân lấy ra một khối lệnh bài, ném cho Dạ Kinh Đường:

"Chúng ta không biết phản tặc có đến quấy nhiễu hoàng thành hay không nên ngươi đi tuần tra càng sớm càng tốt, cầm lấy lệnh bài này của bản vương, đi tìm Thương Tiệm Ly, hắn sẽ nói cho ngươi những điểm cần chú ý."

Dạ Kinh Đường tiếp nhận lệnh bài, đứng dậy chắp tay thi lễ cáo từ.

Chim chim cũng cẩn thận đi theo, ra đến trước cửa còn đập nhẹ cánh:

"Chít chít ~ "

Chào rồng béo tỉ tỉ

Đông Phương Ly Nhân lộ ra ý cười, cũng đưa đưa tay lên vẫy đáp lại nói:

"Chít chít!"

Đợi một người một chim đi ra khỏi thuỷ tạ, Đông Phương Ly Nhân mới thở dài, hai đầu lông mày nhíu lại, hiện lân mấy phần khó xử. . .

Trăng sáng sao thưa, cung, các vắng vẻ.

Bóng chim chim trắng, bay dọc theo mái cung đình thi thoảng lại nhảy lóc cóc trên mái, nếu thấy có người thì đều sẽ dừng lại nghiêng đầu dò xét, trong mắt như viết lên mấy chữ: thật nhàm chán ~

Dạ Kinh Đường mặc áo gấm màu đen, tay đặt trên yêu đao, đi lại tuần tra trên tường thành, bất tri bất giác đã đi một vòng quanh hoàng cung, cũng chạm mặt với Thương Tiệm Ly một lần.

Kiến trúc hoàng cung khắp nơi đều có hoa mộc nên rất khó nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng. Chẳng qua trời tối ít người qua lại, đêm khuya tĩnh lặng, thi thoảng có thể nghe thấy thanh âm từ trong phòng truyền ra.

Dọc theo tường thành của hoàng cung, chạy một vòng hết các kiến trúc bên trong từ đó có thể kết luận: Thành Nam tập trung nhiều người ở, chủ yếu là cung nữ thái giám làm việc vặt, mà mặt sau thành Bắc bóng người thưa thớt hơn. Góc Tây Bắc Hoàng thành là vườn hoa lớn, hẳn là ngự hoa viên, trong những cung điện phụ cận đều có treo đèn lồng thắp sáng.

Dạ Kinh Đường di chuyển đã hơn nửa ngày thấy cũng không có gì nguy hiểm liền nhẹ nhàng vượt qua tường thành hoàng cung nhảy xuống vùng phụ cận Phúc Thọ cung.

Sau tường có thể nhìn thấy treo không ít y phục, đều là trang phục của nữ tử trong đó còn có vài bộ hoa lệ. Bên cạnh đó còn nghe thấy tiếng hít thở của những người ở trong các phòng gần đó. Chỗ này hẳn là phòng giặt quần áo.

Dạ Kinh Đường xuyên qua các kiến trúc, bày ra dáng vẻ là đang đi tuần tra, thoải mái quan sát trái phải, nhìn xem nơi đây có ám vệ hay không.

Cứ đi như thế một lát liền thấy phong cảnh xung quảnh dần dần trở nên lịch sự tao nhã, phía trước còn một tòa đại điện có chút lộng lẫy, cây ngân hạnh ngàn năm mọc lên thành rừng ngay tại phía sau tòa cung điện.

Trong cung có rất nhiều cung nữ nhưng giờ này phần đa đều đã đi ngủ. Vậy mà nơi đây cung nhân lại rất đông, Dạ Kinh Đường thấy thế không khỏi buồn phiền, hắn không thể cứ như vậy tùy tiện đi vào, đành đi dạo ở bên ngoài cung điện quan sát.

Từ hành lang phía trên nhìn vào có thể thấy trong điện còn thắp đèn, cửa sổ bên trái đang mở, ngoài cửa sổ là hoa mộc, bên trong cửa sổ có đặt một cái bàn trà.

Trên bàn trà có đặt một cây đèn, một vị phu nhân mặc váy đỏ thẫm đang đoan trang ưu nhã ngồi. Tay cầm bút vẽ gì đó trên giấy.

Đứng bên cạnh là một cung nữ dung mạo không tầm thường đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn bức tranh của vị phu nhân.

Dạ Kinh Đường quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được tư thế ngồi quỳ chân của phu nhân, dáng người uyển chuyển, phần mông đầy đặn hiện ra vô cùng tinh tế. Hoa văn trên vạt áo cũng rất đáng chú ý.

Gương mặt vị phu nhân này toát lên vẽ tao nhã, mềm mại có chút đáng yêu, nhìn không ra tuổi tác. Hai đầu lông mày của phu nhân trời sinh mang theo quý khí, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, dưới ánh nến mờ ảo lại giống như hai ngôi sao giữa trời đêm.

Dù là dung mạo hay khí chất đi chăng nữa, đều là bất phàm, tưởng chừng chỉ nhẹ nhàng cắn môi cũng có thể làm cho những thiếu niên lang phun máu xa ba mét.

Nhưng Dạ Kinh Đường đi chuyến này không phải làm đạo tặc hái hoa, trong đầu đều là « Minh Long Đồ », nên không chú ý đến những ưu điểm này, chỉ là quan sát quần áo muốn từ đó nhìn xem cái phu nhân thần bí này thân phận ra sao, đang làm gì. Liệu hắn có cơ hội đi xuyên qua đại điện để tới vườn hoa phía sau hay không?

Phu nhân xinh đẹp rõ ràng đang vẽ tranh, về phần nội dung bức vẽ. . .

Dạ Kinh Đường híp mắt dò xét, có thể thấy được là một hình người, lấy tiêu chuẩn hội họa của hắn để nói thì:

Vẽ coi như không tệ, rất giống người. . .

Trên vai là cái bao gì thế?

Hiểu rồi, vai vác nhật nguyệt! Ý cảnh quả thực bất phàm. . .

Tại sao phải xé phần bên dưới đi?

À. . . thì ra là vẽ sai. . .

Ngươi không thể vẽ hoa cỏ vào trang trí sao. . .

Dạ Kinh Đường dùng dánh mắt khó hiểu để quan sát, còn chưa thấy rõ được gì thì cách đó không xa liền có thanh âm vang lên:

"Công tử, ngài đi nhầm nơi rồi."

Hắn đảo mắt nhìn lại thì thấy một phụ nữ trung niên, tướng mạo bình thường, mặc đồ cung nữ, bên hông có treo lệnh bài ám vệ từ phía sau bồn hoa đi ra. Thắt lưng phía sau còn có một thanh đao.

Dạ Kinh Đường là quang minh chính đại tuần tra, tự nhiên là không cần hoảng hốt, lập tức từ trong bóng tối bước ra.

-----

Trong điện, Thái hậu nương nương đang cầm đao nhỏ cắt giấy, nghe thấy tiếng vang liền nhìn ra phía ngoài cửa sổ:

"Dương Lan, sao thế?"

Vừa quay đầu lại, liền phát hiện bên trong hành lang, dưới ánh trăng xuất hiện một bóng người.

Thái hậu nương nương nhìn kỹ lại, có thể thấy được bóng người là nam nhân, mặc áo gấm màu đen, bên hông cũng có lệnh bài ám vệ, mày kiếm mắt sáng, khí chất lạnh lùng, một mặt nghiêm túc chắp tay hành lễ:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play