Thấy vậy thị nữ xung quanh vội vàng khom người cúi đầu, chim chim cũng rụt cổ lại một cái!
Dạ Kinh Đường có chút mơ màng, giơ hai tay lên cố giải thích:
"Ta không có ném lung tung, ta ném vào trong hồ. . . Ah ah!"
Rầm ——
Một tiếng vang nhỏ.
Đầu Đông Phương Ly Nhân sắp vì tức giận mà muốn nổ tung, đem Dạ Kinh Đường ấn vào tấm bình phong, nghiến răng nghiến lợi:
"Thì ra là ngươi ném ? !"
Dạ Kinh Đường cảm giác được cơn tức giận Đông Phương Ly Nhân không nhỏ, đưa tay ra hiệu:
"Là ta ném. . . Không lẽ. . . Rớt bể rồi sao?"
Đông Phương Ly Nhân vừa rồi mới phải cùng tỷ tỷ nàng giải thích cả nửa ngày, tỷ tỷ còn luôn tỏ ra dáng vẻ ‘Ngươi còn dám gạt ta’, thì ra vấn đề xuất hiện ở đây!
"Ngươi. . ."
Đông Phương Ly Nhân suýt chút nữa thì bị liên lụy, hận không thể đánh Dạ Kinh Đường một trận.
Nhưng nhớ tới việc hôm qua hắn đã liều mạng cứu nàng, nàng sao có thể chửi hắn nặng lời, bèn nghiến răng một chút rồi buông tay thả người hắn ra, tiếp đó nàng khôi phục phong thái trầm ổn vốn nên có của một nữ vương gia:
"Tại sao ngươi lại ném đi? Bị người khác nhìn thấy rồi sao?"
"Lúc đó có cô cung nữ đến bái kiến Tĩnh Vương thiếu chút nữa thì thấy được, ta sợ vật này bị phát hiện sẽ khiến điện hạ ở trong cung bị hiểu lầm nên mới ném đi. Sự tình rất lớn sao?"
Cung nữ. . .
Đông Phương Ly Nhân lập tức hiểu ra —— tỷ tỷ đã gặp Dạ Kinh Đường, cho nên vừa rồi mới luôn hỏi nàng về việc có tình lang.
Nhìn thái độ của Dạ Kinh Đường lúc này xem ra là không biết thân phận của tỷ tỷ. . .
Đông Phương Ly Nhân nhẹ nhàng thở ra:
"Sự tình không lớn chỉ là lúc đi dạo nhìn thấy thứ bẩn thỉu đó ở trong hồ nên thấy không vui. Cung nữ kia nhìn thấy ngươi rồi à?"
Dạ Kinh Đường biết Tĩnh Vương lo lắng cái gì liền giải thích nói:
"Cô cung nữ đến có hỏi tại hạ là ai, ta sợ bị người trong cung hiểu lầm nên đã đem lai lịch của mình cũng như lý do tại sao lại xuất hiện ở Minh Ngọc Lâu đều giải thích rõ ràng, điện hạ không cần lo lắng."
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy, nhẹ gật đầu, thần sắc khôi phục như lúc ban đầu, lo lắng hỏi thăm:
"Thân thể ngươi có vấn đề gì không?"
"Đã không có chuyện gì."
"Vậy thì tốt. . ."
Đông Phương Ly Nhân nhớ tới lời dặn của Vương phu nhân thái y liền đi chậm lại, thuận miệng hỏi:
"Ngươi trời sinh tuấn tú, võ nghệ không tầm thường lại có tấm lòng hiệp nghĩa, chắc có không ít các cô nương theo đuổi ngươi nhỉ?"
"Trước kia ở Lương Châu quả thật có chút nhiều, lúc ta mới chỉ mười ba mười bốn tuổi thì đã có bà mối tới cửa làm mai, thậm chí một số tiểu thư nhà giàu tính tình ngang ngược còn muốn tới cửa cướp người."
Đông Phương Ly Nhân đối với lời này cũng không hoài nghi, hiếu kỳ nói:
"Nói như vậy, ngươi quen biết rất nhiều?"
Dạ Kinh Đường đã đáp ứng Lạc nữ hiệp, thế nên liền đáp lại:
"Điện hạ nói đùa rồi, ta chỉ có một ý trung nhân, hiện tại không có ở kinh thành."
Chỉ có một ý trung nhân. . .
Đông Phương Ly Nhân nghe thấy lời này, cũng không hoài nghi, bởi vì Vương phu nhân đã nói qua với nàng, Dạ Kinh Đường mấy năm nay vẫn còn giữ mình trong sạch, chưa từng gần gũi nữ nhân. . .
Nhưng hắn nhất định phải tiếp xúc với nữ sắc, còn phải tiếp xúc với mấy người, không thì sẽ nghẹn chết mất. . .
Đông Phương Ly Nhân hơi do dự, uyển chuyển nói:
"Ngươi không nghĩ tới việc tìm thêm mấy người sao?"
"Chít chít? !"
Lời này không riêng gì Dạ Kinh Đường mà ngay cả chim chim đều cảm thấy kì lạ.
Dạ Kinh Đường mắt giật giật, quả thực có chút không chịu đựng nổi nữ vương gia quyến rũ:
"Điện hạ, cái này. . . ừm. . ."
Đông Phương Ly Nhân ý thức được lời này của nàng có thể khiến Dạ Kinh Đường hiểu lầm, giải thích thêm:
"Chỉ đùa một chút thôi. Bản vương còn tưởng rằng ngươi rất háo sắc, không nghĩ tới vẫn là cái nam tử chung tình. . .
"Ha ha. . ."
Dạ Kinh Đường không đoán được ý tứ Tĩnh Vương, nên cũng không dám tiếp tục nói loạn.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đi qua hành lang tòa nhà, đi tới bên trong một gian nhà thủy tạ xây ven hồ cá chép.
Kiến trúc nhà thủy tạ rất lịch sự tao nhã nhìn ra bên ngoài là là những khóm hoa năm màu đang khoe sắc, xung quanh treo rèm châu, phía đối diện hồ còn có vũ nữ đang nhảy múa tấu nhạc.
Bên trong Thủy tạ, khoảng chừng mấy chục món các loại sơn hào hải vị đặt đầy ắp trên bàn. Bên cạnh còn có vài hũ rượu lâu năm
Chim Béo trước kia chỉ ăn cá khô gà khô, nhìn thấy cảnh này hai mắt phát sáng, nhưng mà ở trước mặt người ngoài, nên vẫn cố gắng kiềm chế không xà xuống ngay, chỉ nhìn chằm chằm không rời mắt.
Đông Phương Ly Nhân ưu nhã ngồi lên chiếc ghế dài, dáng người cao gầy phối với áo mãng hoa lệ, dáng người cao quý mà mềm mại, phần ngực chỉ cần hơi nghiêng về phía trước liền có thể đặt ở trên bàn. Từ vai xuống đến eo và hông tạo thành một đường cong hoàn mỹ , không cần chủ động quyến rũ cũng đủ áp bức người khác.
Dạ Kinh Đường ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhìn loạn chỉ dùng ánh mắt răn đe trừng chim chim.
Đông Phương Ly Nhân, tay bưng chén rượu lên kính:
"Ngươi lần này có công hộ giá, có muốn được ban thưởng cái gì không?"
Dạ Kinh Đường bưng chén rượu lên đáp lễ, thuận thế nói:
"Thiên Hợp Đao mà Cừu Thiên Hợp truyền thụ, ta đã học xong rồi, hôm qua còn dùng nó để đối địch, cũng xem như . . ."
Đông Phương Ly Nhân hiểu được ý, hào sảng nói:
"Bản vương đã nói thì sẽ thực hiện, ngươi đã làm việc cho ta, tự nhiên sẽ không khó xử ngươi. Chỉ là hôm nay chưa thể thả người được, Huyết Bồ Đề còn chưa quy án, trong kinh thành vẫn còn giới nghiêm. Tùy tiện thả Cừu Thiên Hợp ra khỏi địa lao sẽ dễ làm nha môn phân tâm để ý. Đợi hai ngày nữa bản vương tự sẽ an bài tốt, không cần ngươi quan tâm."
Dạ Kinh Đường yên tâm không ít, thấy Tĩnh Vương hào sảng như vậy, lại nói tiếp:
"Vậy « Đồ Long Lệnh ». . ."
Đông Phương Ly Nhân mắt giật giật, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc:
"Trước đó đã ước định, ngươi dùng một bộ công pháp để đổi lấy Đồ Long Lệnh, hiện tại bản vương đã học được Thiên Hợp Đao chưa?"
Dạ Kinh Đường sững người, thầm nghĩ: Ngươi tay chân vụng về không học được, còn không biết xấu hổ mà hùng hồn lấy lý đo này đến chất vấn ta?
Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói, Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ gật đầu:
"Tại hạ sẽ chuyên tâm suy nghĩ phương pháp tu luyện, nhanh chóng đem Thiên Hợp Đao truyền thụ cho điện hạ."
Đông Phương Ly Nhân khẽ vuốt cằm, uống hai chén rượu xong thì chợt nhớ tới Dạ Kinh Đường muốn ra ngoài, nhưng Thánh thượng vừa rồi chỉ đích danh Dạ Kinh Đường muốn để hắn tiến cung tuần tra...
"Dạ Kinh Đường, lúc trước ngươi nói muốn về phụ giải quyết chuyện làm ăn của gia đình, có gấp không?"
Dạ Kinh Đường sợ bị Tĩnh Vương giữ lại, làm lỡ việc của Hồng Hoa Lâu, chỉ có thể nói:
"Thời gian đã định trước, có chút gấp. . . Điện hạ có sắp xếp gì sao."
Đông Phương Ly Nhân thở dài:
"Huyết Bồ Đề chưa quy án, nếu là hoàng cung xảy ra nhiễu loạn, bản vương sẽ bị triều thần vạch tội. Vốn muốn phái ngươi đi hỗ trợ tuần tra hoàng thành hai ngày, nhưng ngươi đã có việc gấp thì thôi vậy"