Biết Vô Sí Hào có khinh công siêu phàm, mắt thấy bóng đen từ trong nhà thoát ra, Dạ Kinh Đường dùng sức đụng nát bức tường, đồng thời liền ném bội kiếm đi, bổ về phía bóng đen, để tránh cho hắn ta mượn lực bay lên không trung,
Hô hô ——
Lưỡi kiếm dài ba thước, trong mưa đêm mang theo âm thanh xé gió kịch liệt.
Quách Nguyên Long không nghĩ tới người này phản ứng mau lẹ như thế, chân phải sắp rơi xuống đất lại cấp tốc co lên, sau một khắc lưỡi đao liền chém qua dưới chân, đế giày bị tước mất một mảng.
Hành động lần này đã hạn chế điểm tựa nhảy lên của Quách Nguyên Long, nhưng Quách Nguyên Long cũng coi như danh bất hư truyền, tuy giẫm không đến mặt đất, nhưng mũi chân trực tiếp điểm nhẹ lên lưỡi đao, mượn lực nhảy lên không trung
Bá ——
Nhưng hai chân vừa thu vừa phóng, so với động tác bình thường sẽ chậm hơn một chút.
Lạc Ngưng và Dạ Kinh Đường đồng thời giết vào trong, sao lại có thể để cho phi tặc có cơ hội chạy ra khỏi tường vây này được, lúc này Lạc Ngưng lao tới như thiên thạch, nhảy vọt lên giữa không trung, nhuyễn kiếm trong tay cũng bắn ra
Hưu ——
Bên trong là tiếng kiếm reo lên bén nhọn, nhuyễn kiếm giống như Khổng Tước xòe đuôi, hóa thành một vòng xoáy tròn trong màn mưa.
Hạt mưa đang rơi xuống bị kiếm kéo theo, hóa thành bạo vũ lê hoa, bắn về phía Quách Nguyên Long, vài hạt mưa nện ở trên vách tường, lập tức có tiếng nổ vang lên bốn phía:
Phốc phốc phốc ——
Bụi đất tung bay, vách tường xuất hiện rất nhiều hố tròn.
Khai Bình Kiếm? !
Quách Nguyên Long nhận ra chiêu này là kiếm pháp Nam Bình Thiên, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không hiểu rõ vì sao hắn ở kinh thành nhưng lại bị phản tặc Bình Thiên Giáo phục kích.
Nhưng thân giấu « Minh Long Đồ », đều là địch của thiên hạ, người trước mặt này tới để giết hắn, hiện giờ hắn căn bản không có cơ hội hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Trên dưới đều bị khóa kín, Quách Nguyên Long khó mà xông ra, hắn xoay một vòng giữa không trung, né tránh kích xạ của hạt mưa, đồng thời trong tay áo ném ra ngoài một quả cầu treo và một cái dây sắt.
Bành ——
Quả cầu bằng đồng xuyên vào vách tường, bùn đất bay tán loạn, giống như là người nhện đang nhả tơ.
Quách Nguyên Long mượn lực kéo một phát, cả người liền nhẹ nhàng lướt ngang về phía tường.
Dạ Kinh Đường ném ra ngoài một kiếm,cũng không có đứng ngây ngốc, nếu để phi tặc rơi xuống đât có khả năng hắn sẽ không sờ được một góc áo, mắt thấy quả cầu đồng bay ra, hắn liền bộc phát toàn lực, đánh một chưởng về phía cái dây.
Ánh mắt Quách Nguyên Long cay độc, từ một đao phá tường của Dạ Kinh Đường, hắn nhìn ra võ nghệ của người này tuyệt đối không thấp, nhưng bản thân mình bị vây kín ở cả trên không lẫn dưới đất, thoát thân là việc cấp bách nhất, lập tức cố gắng vừa phi không vừa đấm ra một quyền, muốn mượn chưởng lực của Dạ Kinh Đường, thuận thế bay ra khỏi nhà hoang, sau đó bỏ chạy về phía xa.
Quách Nguyên Long có ý nghĩ không tệ, cũng coi như đã đạt được mục đích, nhưng cũng tiếc chính là, hắn đánh giá thấp uy lực một chưởng này của Dạ Kinh Đường, mượn lực hơi nhiều!
Dạ Kinh Đường ở biên quan chưa từng gặp phải cao thủ, mà vừa vào kinh thành thì liên tiếp đụng phải Tông Sư, việc này đã khiến hắn có bóng ma tâm lý.
Lúc này giao thủ với người khác, hắn không dám giữ lại chút nào, mắt thấy đối phương dùng khí thế hùng hổ đánh qua một chưởng, thế là hắn gần như dùng hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ để bộc phát toàn lực đánh ra một chưởng.
Oanh ——
Trong đêm mưa, ở nhà hoang, phát ra tiếng nổ vang như sấm rền.
Lạc Ngưng xuất thủ đánh ra một kiếm rồi từ giữa trời hạ xuống, lại ngạc nhiên phát hiện ra mưa rơi vào trong nhà liền nổ tung, bắn tung tóe ra bốn phía, vậy mà tên phi tặc này có thể tạo thành một mảnh trống rỗng mà mưa không rơi vào được.
Phi tặc và Dạ Kinh Đường đứng hai phía đối lập nhau, trong nháy mắt khi nắm đấm đối đầu với Dạ Kinh Đường, cả thân hình hắn ta bắn ra ngoài đập vào tường đất, đất bay tứ tung ra ngoài, dây sắt ở trong tay bị căng đứt, bắn về phía tường vây.
Mà Dạ Kinh Đường cũng giống như thế.
Kinh nghiệm chém giết của Dạ Kinh Đường cũng không thấp, đối thủ bay ở trên không trung đã không có chỗ mượn lực , cho dù võ nghệ có cao hơn, cũng không phát huy được mấy thành lực đạo, chân hắn đạp lên trên đất, có làm sao cũng không thể đứng vững nổi.
Nhưng Dạ Kinh Đường vừa đánh một quyền vào lòng bàn tay của hắn, hắn chỉ cảm thấy giống như là tay không thể chịu đựng được nữa, không có kỹ xảo gì, có thể nói tất cả đều là man lực thuần túy mà hắn không thể đỡ được!
Vẻn vẹn chỉ là nắm đấm đánh thẳng ra, lực đạo bộc phát, chỉ trong nháy mắt cánh tay phải bị đấm đến tê tay, chân vẫn đứng trên mặt đất, lại hoàn toàn không đứng vững, cả người lảo đảo lùi lại, va vào bên trong phòng.
Soạt ——
Trong tiếng nổ, tường nhà bị xô ra một cái lỗ, bóng người của Quách Nguyên Long vẫn chưa dừng lại, cho đến khi đụng xuyên qua tường nhà đối diện, ngã vào trong một nhà khác thì mới đập trên mặt đất.
Dạ Kinh Đường ngã vào trong phòng, lại bật người dậy xông ra, ánh mắt kinh ngạc —— lực lượng một quyền vừa rồi của Quách Nguyên Long cũng quá mạnh, đến mức hắn cảm giác đối phương căn bản cũng không phải là người, mà là man ngưu, yêu tinh do cự tượng biến hóa.
Lạc Ngưng cũng nhìn ra lực lượng cơ thể Vô Sí Hào mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng kỹ thuật và thuật pháp võ nghệ không được cao, nàng lập tức gấp giọng nhắc nhở:
"Hắn bị trọng thương. Mau đuổi theo!"
Lực lượng của Quách Nguyên Long mạnh thì mạnh, nhưng công phu quyền cước không ra gì, nếu không cũng không phải chỉ là phi tặc.
Bị ăn một chưởng ẩn chứa nội kình bàng bạc của Dạ Kinh Đường, cánh tay phải Quách Nguyên Long trực tiếp mất đi chiến lực, cả người hắn gục xuống, rơi xuống đất buồn bực ho một tiếng, sau đó hắn liền xoay người lên, lao về phương xa.
Dạ Kinh Đường thấy vậy nhanh chân phi nước đại mau chóng đuổi theo.
Lạc Ngưng thì đáp xuống đất, vứt Ly Long Hoàn Thủ Đao cho Dạ Kinh Đường.
Hô hô. . .
Dạ Kinh Đường chạy ở trên đường tiếp nhận bội kiếm, lúc này mới phát hiện, sắc mặt Lạc Ngưng không đúng, cánh tay trái không được tự nhiên, thoạt nhìn có lẽ là do cưỡng ép lôi hắn ra, bị ám châm gây thương tích.
"Ngươi. . ."
"Mau đuổi theo!"
Dạ Kinh Đường thấy vậy, cắn răng cầm kiếm nhảy lên các phòng xá, lao thẳng về phía bóng đen.
Đạp đạp đạp. . .
Trong con ngõ nhỏ, tiếng vỡ vụn từ mảnh ngói không ngừng vang ra, gà gáy chó sủa và tiếng quát lớn của cư dân hòa vào nhau.
Thân thủ của Quách Nguyên Long cực kì lưu loát, ở bên trong màn mưa lướt qua gần như không có tiếng động.
Nhưng hắn đón đỡ một chưởng của Dạ Kinh Đường đã bị trọng thương, khinh công cho dù tốt cũng không có khả năng thi triển như bình thường, trên đường lao đi thì rõ ràng có chút lảo đảo.
Lưỡi kiếm của Dạ Kinh Đường trở lại bao, phi nước đại ở trên nóc nhà, ở ven đường tiện tay nắm lấy mảnh ngói, không ngừng ném ra để quấy nhiễu, Lạc Ngưng cũng làm như thế.
Hưu hưu hưu ——
Ở dưới truy kích này, Quách Nguyên Long một mạch ráng chống đỡ được hơn nửa dặm, vẫn không thể cắt đuôi được hai người, cánh tay phải đã chảy máu, phía dưới cũng là máu chảy cuồn cuộn, thương thế đã lan tràn đến ngực và bụng, cuối cùng đã bị đuổi tới sát nút.