Quách Nguyên Long tìm hiểu nhiều chỗ, biết được một chương trong tay hắn, là Long Tượng đồ bên trong « Minh Long Đồ », tục truyền học được thì một thân sức lực thông thần có thể so với Long Tượng.

Mặc dù Long Tượng đồ còn lâu mới đến được Trường sinh bất lão nhưng sức mạnh phàm nhân rung chuyển Tiên Phật, vẫn có thể siêu việt hơn mọi loại công pháp bí tịch của thế tục.

Nhưng hiệu quả của « Minh Long Đồ » này quá bá đạo, muốn nhập môn được cũng khó bởi vì khác hoàn toàn so với bí tịch võ công thế tục,sau khi Quách Nguyên Long đắc thủ thì nghiên cứu mấy năm, cũng chỉ mò tới một chút da lông, đến nay không có cách nào đăng đường nhập thất.

« Minh Long Đồ » là bí pháp thành tiên, tiến độ chậm là tất nhiên, Quách Nguyên Long cũng không nóng vội, vừa nghiên cứu, đồng thời cũng đang tìm kiếm vị trí của « Minh Long Đồ » khác.

Những năm này Quách Nguyên Long tìm khắp thư phòng hậu trạch của đám thế gia đại tộc, thậm chí mạo hiểm đi tới Thủy Vân Kiếm- Đàm Kiếm Các, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Ở dưới tình huống không có chút manh mối nào, Quách Nguyên Long mới đi đến kinh thành, muốn vào bên trong Ngự Sử các lật xem tư liệu lịch sử, tra tìm manh mối, thuận tiện nhìn xem có cơ hội chạm vào hoàng thành đại nội hay không, tìm kiếm bí trân của hoàng thất Đại Ngụy, tìm một trương Ngọc cốt Kỳ Lân đồ mà mọi người trên thế gian đều biết.

Ban đêm là thời gian để ‘Tặc’ làm việc , bình thường không ngủ được.

Nhưng hôm nay Quách Nguyên Long nghe được tin tức Vô Sí Hào trộm mất trụ ngọc, phát giác tình huống không đúng.

Buổi chiều đi theo dõi, cũng thử thăm dò thật giả việc trộm trụ ngọc, vì cân nhắc an toàn, ban đêm hắn không có đi ra ngoài tìm kiếm tin tức Minh Long Đồ nữa, hiện tại đổi một chỗ ở ẩn thân, mượn đêm gió hoang vu, chăm chú suy nghĩ về Long Tượng đồ trong tay.

Nhưng Quách Nguyên Long vừa suy nghĩ không bao lâu, bên tai đột nhiên có tiếng động,hắn nghe thấy trong hẻm nhỏ cách đó không xa, truyền đến một tiếng vang nhỏ:

Hưu ——

Cơ quan bắt đầu hoạt động, ngân châm bắn ra!

-----

Ầm ầm ——

Một tiếng sấm rền vang vọng khắp thành trì.

Hạt mưa như đậu nành nện ở phía trên mảnh ngói cũ kỹ phát ra tiếng lốp bốp.

Dạ Kinh Đường cầm kiếm trong tay, ép sát người vào vách tường, chậm rãi đi về phía căn nhà hoang ở trong ngõ sâu.

Lạc Ngưng đi ở phía trước, lấy mũ che mặt xuống, để tránh có chỗ va chạm sẽ khiến con mồi cảnh giác.

Nơi đây không có quá hoang phế giống như ngõ hẻm song quế, nhưng như vậy càng thêm an toàn.

Trong ngõ nhỏ có một hộ gia đình bán thịt chó đang cư trú, trong viện có nuôi mười mấy con chó đợi làm thịt, chỉ cần có hơi có gió thổi cỏ lay, liền có thể gây nên tiếng chó sủa, vì thế ngay cả chim béo cũng đứng yên ở đầu ngõ.

Hai người mượn tiếng mưa rơi che lấp tất cả âm thanh, chậm rãi đi về phía mục tiêu, chờ đến gần nhà hoang, ẩn ẩn nhìn thấy bên trong màn đêm, có một ánh đèn ẩn hiện.

Ánh mắt Lạc Ngưng chuyên chú, nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay, ra hiệu cho người bên cạnh đi vòng về phía khác.

Dạ Kinh Đường thấy vậy, ngừng thở ngoặt đi sang một đường khác, chia ra bọc đánh, để tránh mục tiêu trốn bán sống bán chết.

Nhưng dù là hai người cẩn thận như vậy nhưng vẫn xem thường tính cảnh giác Vô Sí Hào.

Dù là chỗ đặt chân tạm thời, xung quanh ngôi nhà hoang này cũng đã được hắn bố trí qua, tính toán tường tận những con đường mà địch có thể tới.

Dạ Kinh Đường tựa vào vách tường quẹo vào ngõ hẻm bên cạnh, chú ý tới trong đường ngõ có một cây gỗ, thông qua nước mưa nhỏ bé rơi xuống, hắn cảm giác được có một sợi dây nhỏ, rõ ràng là cạm bẫy.

Dạ Kinh Đường cẩn thận quan sát, về sau chú ý đến cây gỗ, muốn vòng qua để đi vào, chưa từng nghĩ bước chân khẽ động, chỉ nghe thấy phía dưới lại truyền đến tiếng.

"Vèo ~ "

Dây nhỏ bị đứt đôi!

!

Dạ Kinh Đường không nghĩ tới đối phương lại thiết trí cơ quan cả ở ngoài sáng lẫn trong tối, trong lòng cảm thấy nghiêm trọng không chút do dự phi thân nhảy ra bên ngoài.

Nhưng Vô Sí Hào là giang hồ thâm niên, căn cứ vào hoàn cảnh trước mắt đã bố trí tốt ám khí, liền biết người tới sẽ trốn tránh như thế nào.

Trong nháy mắt khi dây nhỏ căng đứt, vài cái phi châm liền bắn ra từ chỗ tối.

Ào ào táp ——

Mục tiêu ám khí cũng không phải là chỗ Dạ Kinh Đường, mà là đoán khả năng xê dịch trước, bắn ra sau mấy bước.

Lạc Ngưng nghe được động tĩnh, đã cảm thấy không ổn, cầm nhuyễn kiếm trong tay, trực tiếp phi về phía sau Dạ Kinh Đường, kiếm thế như gió, chặt đứt ngân châm lao đến.

Đinh đinh ——

Dạ Kinh Đường nghe được tiếng ngân châm lao tới, yêu đao đã ra khỏi vỏ, nghe âm thanh đoán vị trí, chém ra hai cái, rõ ràng đã đánh rơi tất cả ám khí bay tới.

Nhưng lại có ánh sáng lại xuyên thấu qua hạt mưa, phát hiện có một thứ cũng đã lao tới mặt, vô thanh vô thức không mang theo chút tiếng động nào.

Trong lòng Dạ Kinh Đường kinh sợ, thu đao không kịp, chỉ có thể hết sức tránh đi điểm yếu.

Hắn còn chưa hành động, liền bị một cánh tay tinh tế đè lại bả vai, túm về phía bên cạnh, tránh đi ám khí trong gang tấc.

Kinh nghiệm trên giang hồ của Lạc Ngưng cũng dày dặn hơn, nhuyễn kiếm như Khổng Tước xòe đuôi,cắt đứt giọt nước đang lao tới trước người, nàng biết ngay kinh nghiệm giang hồ của tiểu tặc vô sỉ này còn nông cạn nên sẽ không tránh được mà.

Mặc dù Dạ Kinh Đường chiếm tiện nghi của nàng rất nhiều, nhưng sống chết vẫn phải đặt lên hàng đầu, Lạc Ngưng không có mảy may do dự, toàn lực kéo Dạ Kinh Đường ra, tiếp tùng dùng kiếm quét những ám khí đang lao tới.

Ào ào ——

Đinh ——

Trong lúc vội vàng, bả vai truyền đến một chút nhói nhói.

Lạc Ngưng cũng không để ý tới, ngón tay điểm nhẹ vào vai trái để phong bế khí huyệt, đồng thời rút kiếm nhảy vào trong nhà hoang. . .

Soạt ——

Bên trong màn mưa yên tĩnh đột nhiên có tiếng động khiến chó sủa điên cuồng.

"Gâu gâu gâu —— "

Dạ Kinh Đường bị Lạc Ngưng kéo ra sau đó liền nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng cửa sổ mở ra, lúc này hắn bay vào trong nhà.

Cùng lúc đó, ba cây phi châm, cũng bắn về phía Dạ Kinh Đường.

Phi châm là hai cái ngoài sáng một cái trong tối, âm thanh xé gió sắc bén, cái sáng thì để hấp dẫn lực chú ý, cái tối thì trong vô thanh vô thức.

Trong màn mưa như thế này, người bay tới rất khó phát hiện ra có ám châm tồn tại.

Nhưng Dạ Kinh Đường biết không nhiều chiêu thức, đã phát hiện mình khó có thể lẩn tránh ám khí, thế là đấu pháp không còn tuân thủ theo lẽ thông thường nữa.

Hắc ——

Bên hông lóe lên ánh kiếm.

Tường viện cũ kỹ trước mặt Dạ Kinh Đường, dưới lưỡi kiếm bạo liệt, hóa thành đá vụn, phô thiên diệt địa đánh về phoá các phòng ở, đánh tan cả những phi châm đang lao tới.

Hưu hưu hưu ——

Vốn là phòng xá cũ kỹ, trong nháy mắt bị đánh thủng trăm ngàn lỗ.

Quách Nguyên Long lao ra từ cửa sổ, nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt kinh ngạc, biết mình có thể bị hai tên cao thủ Tông Sư tìm tới cửa, ngay cả tâm tư đánh trả cũng không có, trực tiếp bỏ chạy sang bên cạnh.

Nhưng Dạ Kinh Đường tuy không biết khinh công, nhưng ở cự ly ngắn thì hắn có lực bộc phát cũng không thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play