Một cái điều kiện nhưng lại chói chặt hai người lại,, Tĩnh Vương không bị thua lỗ ở chỗ nào, thậm chí còn được lợi không ở chỗ học được kiếm pháp của Cừu Thiên Hợp. . .
Lạc Ngưng suy nghĩ sâu xa một lát rồi lạnh lùng nói:
"Bọn cẩu quan này, thật sự là gian trá. . . Nếu như ngươi đồng ý, tránh không được việc phải làm chó săn triều đình đi?"
Dạ Kinh Đường nhún vai:
"Ta là lương dân, có thể để cho triều đình coi trọng là vinh hạnh, còn có thể học một bộ kiếm pháp, sao có thể gọi là chó săn cho triều đình?"
". . ."
Lạc Ngưng ngẫm lại cũng đúng, Dạ Kinh Đường và nàng không giống nhau, không phải phản tặc, đồng ý điều kiện này hình như cũng không có chỗ xấu gì, nhưng. . .
"Ngươi có thiên tư không tầm thường, vào triều đình thì sẽ vĩnh viễn ở dưới người khác, cực khổ nửa đời người, cũng nhiều nhất chỉ lên được chức quan nhỏ mấy phẩm; mà xông pha vào giang hồ, lấy thiên tư của ngươi, thêm mối quan hệ của ta, ta cam đoan ngươi có thể một bước lên mây, tương lai trở thành kiêu hùng bá chủ giang hồ. . ."
Dạ Kinh Đường nhìn Lạc Ngưng đang có ý đồ kéo hắn nhập bọn, hắn cười hỏi:
"Lạc nữ hiệp đến cùng là muốn cứu Cừu Thiên Hợp, hay là muốn ta về sau đi theo ngươi xông xáo?"
Ta đều muốn. . .
Lạc Ngưng hơi chần chờ, than khẽ:
"Một bước này đi ra, ngươi sẽ cắt đứt con đường trên giang hồ, về sau sẽ bị triều đình lấy Cừu Thiên Hợp uy hiếp, ép buộc ngươi không thể làm trái ý triều đình. Cho dù ngươi muốn vì triều đình hiệu lực, nhưng ngươi và ta vốn không quen biết, bởi vì sự việc của Vân Ly, khoác cho ngươi một đạo gông xiềng như Cừu Thiên Hợp, ta. . . Thật sự ta không thể bình thản đứng nhìn được."
Dạ Kinh Đường kéo cái ghế, ngồi gần thêm một chút:
"Nếu như Lạc nữ hiệp cảm thấy ta có thua thiệt thì có thể nghĩ cách đền bù cho ta."
?
Lạc Ngưng vừa có chút cảm khái, trong nháy mắt đã tan thành mây khói, nắm chặt chuôi kiếm bên hông, mặt mày lạnh lùng:
"Ngươi muốn như thế nào?"
"Muốn học công phu. Lạc nữ hiệp nghĩ sao?"
Ta tưởng ngươi muốn ta. . .
Vẻ mặt Lạc Ngưng nhu hòa đi một chút:
"Nếu như ngươi thật sự nguyện ý giúp Vân Ly cứu Cừu đại hiệp, tất cả công phu của ta có thể truyền lại cho ngươi. Nhưng mà từ nay về sau, ngươi ở trong triều đình, ta ở trên giang hồ, mỗi người đi một ngả. . . Ai ~ "
Câu nói kế tiếp tuy không nói ra nhưng trên giang hồ thì chuyện giống vậy quá nhiều.
Đã từng thân như huynh đệ, lại bởi vì một người lòng mang trung nghĩa, một người lòng mang hiệp khí, không thể không đi ngược đường nhau, lúc gặp lại nhau thì đã ở dưới cửu tuyền.
Đây chính là chuyện bi thương nhất trên giang hồ, ai cũng không sai, nhưng cũng đều không thể làm gì.
Lạc Ngưng từng có một cố nhân giống như này, lúc đầu tình như tỷ muội, từ khi nàng dấn thân vào Bình Thiên Giáo, về sau liền thành người dưng cả đời không qua lại với nhau.
Dù cảm nhận của nàng đối với Dạ Kinh Đường có như thế nào thì hiện tại sống chung một mái nhà, chính là duyên phận, lại há có thể không lo lắng, lo lắng về sau hai người cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh như thế này.
Ngược lại Dạ Kinh Đường cũng không nghĩ nhiều như vậy, thấy Lạc Ngưng đa sầu đa cảm,bèn an ủi:
"Cứu giúp trong lúc hoạn nạn, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ. Lạc nữ hiệp có thể làm được việc mong muốn, ta cũng có một phen tiền đồ tốt đẹp, cần gì lại vì sự việc tương lai mà ưu phiền."
"Nếu có một ngày, ngươi và ta gặp lại nhau trong giang hồ, lúc đó ngươi đã ở vị trí cao, mà ta vẫn chỉ là một tên tặc. . ."
"Vậy hi vọng Lạc nữ hiệp có thể cố gắng bảo dưỡng, đến lúc đó nếu như Lạc nữ hiệp vẫn có phong thái xinh đẹp giống như bây giờ, chắc chắn ta sẽ không vùi hoa dập liễu đâu."
?
Tâm tư xuân đau thu buồn của Lạc Ngưng bị câu nói này khiến cho không còn sót lại chút gì —— không vùi hoa đập liễu vậy chính là ham mê sắc đẹp, muốn bắt nàng về làm nô làm thiếp?
Việc này đối với một nữ tử trên giang hồ mà nói thì còn không bằng chết đi!
Lạc Ngưng sầm mặt lại, nhẹ giọng mắng một câu:
"Cẩu quan, ta có chết cũng sẽ không để ngươi toại nguyện."
Dạ Kinh Đường cười hai tiếng, không tiếp tục nói xàm nữa, ra hiệu cho nàng nhìn về phía lệnh truy nã:
"Muốn được Tĩnh Vương thưởng thức, trước tiên cần phải chứng minh năng lực của mình đã. Lạc nữ hiệp có cách nào để bắt được Vô Sí Hào hay không?"
Lạc Ngưng thu lại ánh mắt lạnh như băng, quan sát tỉ mỉ lệnh truy nã:
"Vô Sí Hào. . . Tên tuổi của người này cũng không nhỏ, chỉ sợ khinh công cũng không dưới ta đâu, không có bất kỳ tình báo gì, chỉ có một tấm lệnh truy nã thì làm sao bắt được?"
Dạ Kinh Đường cũng đang rầu rĩ việc này, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vô Sí Hào trộm Tiết Vân Cung, là vì muốn học khinh công, nhưng sau khi đắc thủ, hắn ta không những không biết điều mà còn đi khoe khoang khắp mọi nơi về việc này,tạo thành danh tiếng bây giờ, nói rõ hắn giống như người giang hồ bình thường, rất muốn được vang danh."
Lạc Ngưng hiểu ý:
"Nếu thích vang danh, thì tất nhiên phải quan tâm đến thanh danh. Người giang hồ kiêng kỵ nhất là có người lấy danh hào của mình để đi lừa bịp,gây bại hoại thanh danh của mình. Ngươi mang theo thanh danh Vô Sí Hào, làm chút việc không ra gì, càng khó nghe càng tốt rồi thổi phồng tin tức vào trong giang hồ. Vô Sí Hào ở kinh thành điệu thấp làm việc, nghe được có người mạo danh hắn để làm việc bôi nhọ thanh danh của mình thì chắc chắn sẽ bất mãn. . ."
Dạ Kinh Đường gật đầu:
"Nếu như ta là Vô Sí Hào, nghe được việc này, chắc chắn sẽ phải điều tra ngọn nguồn rõ ràng. Cho dù có thể là chiêu bài của quan phủ, cũng phải tới xem một chút, xem đến cùng là triều đình đang làm trò xiếc gì. Chỉ cần hắn hành động, ta liền có cơ hội bắt người lại."
Lạc Ngưng cảm thấy hành động lần này có khả năng thắng rất cao, dò hỏi:
"Ngươi rất xảo trá. Ngươi chuẩn bị trộm thứ gì để giang hồ đồn đoán, để dẫn xà xuất động?"
Dạ Kinh Đường coi lời này như đang khen ngợi mình,hơi nhún vai:
"Phải trộm đồ vật đáng tiền, như vậy người ngoài mới có thể tin tưởng ta là Vô Sí Hào, sẽ bàn luận và tiết lộ chuyện này ra ngoài. Thứ hai, việc đồ vật bị trộm khi truyền đi nhất định phải thật khó nghe, không thể để cho Vô Sí Hào vui vẻ nhận cái thanh danh này được. Tốt nhất còn có thể rửa sạch hiềm nghi là mồi của quan phủ. Ta cũng đang phát sầu, Lạc nữ hiệp có cách nào hay gì?"
Lạc Ngưng suy tư thật lâu, sau đó hỏi thăm:
"Ừm. . . cái yếm tơ vàng của nữ vương gia?"
Cái gì? !
Vẻ mặt của Dạ Kinh Đường ngẩn ra.
Trộm cái yếm của Tĩnh Vương, quả thật một lần có thể làm được nhiều việc—— giá trị liên thành, người rảnh rỗi sẽ nghị luận ầm ĩ, Vô Sí Hào cũng cảm thấy xấu hổ vì vậy hắn ta chắc chắn sẽ rửa sạch hiềm nghi liên quan tới việc đáng xấu hổ này.
Nhưng thứ này hắn phải làm sao để lấy được? Bỏ mạng ra để làm à?
"Nói đùa cái gì vậy. Cái đồ chơi này, bản thân Vô Sí Hào có đến cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng lấy được, coi như ta không phải trộm, lấy danh nghĩa tra án để đến nhà đi mượn, Tĩnh Vương cũng sẽ róc thịt ta ra. . . Lạc nữ hiệp, ngươi muốn mượn đao giết người hay sao?"