Tĩnh Vương vừa nói lời này, có nghĩa nếu là hắn bắt không được, hình tượng tại trong lòng Tĩnh Vương sẽ bị giảm đi rất nhiều, về sau tìm cơ hội tiến cung đào bảo, tự nhiên cũng thành vấn đề. . .

Việc phải đã nhận, Dạ Kinh Đường cũng không thể đổi nhiệm vụ khác, ngẫm lại vẫn là nhắm mắt nói:

"Tại hạ tất nhiên hết sức."

"Đi thôi, bản vương chờ tin lành."

Lúc đến giữa trưa, bóng người trên đường phố đi đến xưởng nhuộm đã thưa thớt dần.

Dạ Kinh Đường dắt ngựa trở về ngõ song quế, trên đường đi đều đang suy nghĩ biện pháp bắt Vô Sí Hào, ngõ nhỏ lụp sụp rất âm u, xa xa liền có thể nghe được tiếng chim hót vọng lại:

"Ục ục ~. . ."

Đi đến ngoài cửa cổng, nhón chân lên xem xét, trong sân sạch sẽ gọn gàng, có nhiều thêm vài đồ vật nữa, một góc nhỏ ở phía xa cũng được xây dựng lại một lần nữa.

Một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo màu xanh,kéo váy lên lên cao, ngồi xổm ở dưới kệ, đang dùng cái cuốc nhỏ đào một cái hố nhỏ ở góc tường.

Thiếu nữ vốn có tư thái uyển chuyển, tư thế kéo váy ngồi xuống càng khiến cho vòng eo được hiện ra rõ ràng hơn, vẽ ra một đường trăng tròn đẫy đà.

Chim béo rất chịu khó dùng mỏ gắp một hạt giống từ cái túi nhỏ bên cạnh thiếu phụ ra, sau đó nhảy nhảy tới trước một cái hố rồi thả xuống, làm xong nó còn bày ra bộ dáng mình rất ngoan ngoãn, mở cái mỏ chim đòi hỏi ăn uống.

"Loại gì vậy? Mướp đắng?"

Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường trở về, liền buông cái cuốc xuống, đi tới chỗ cửa sân, chú ý đến động tĩnh ở ngoài cửa ngõ:

"Hôm nay đi Hắc Nha tìm hiểu ra sao rồi?"

Nàng phản ứng như vậy là bởi vì Chiết Vân Ly không ở nhà, nếu Lạc Ngưng không chú ý đến bên ngoài, khi tiếng bước chân đột ngột vang lên lần nữa, tiểu tặc này sẽ bắt đầu kéo nàng vào trong phòng diễn trò.

Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, từ phòng bếp cầm ra một cái ghế nhỏ, ngồi ở dưới mái hiên:

"Rất thuận lợi, gặp được Cừu Thiên Hợp."

Khuôn mặt đề phòng của Lạc Ngưng có chút ngưng tụ, đáy mắt hiện ra tia nghi hoặc, cũng không tới gần.

Nhưng sau khi Dạ Kinh Đường miêu tả tướng mạo đặc thù của Cừu Thiên Hợp thì sắc mặt nàng liền biến thành kinh ngạc, đi đến bên mái hiên, dò hỏi:

"Sao ngươi có thể gặp được Cừu Thiên Hợp? Hắc Nha thoải mái như vậy sao, bọn hắn lại để ngươi tiến vào địa lao?"

Dạ Kinh Đường đặt một cái ghế nhỏ nhỏ ở bên người:

"Ta là lương dân, gia thế trong sạch, kiếm pháp lại không tệ, đi tìm đại nhân nha môn, gặp gỡ đại hiệp giang hồ, hợp tình hợp lý, có cái gì khó? Ngồi xuống đây nói chuyện."

". . ."

Lạc Ngưng thấy chiếc ghế ở bên cạnh hắn, hơi có chút do dự, đi tới trước mặt, cầm ghế dời ra xa một chút mới ngồi xuống, để chim chim ngồi xổm ở giữa, ôn nhu hỏi thăm:

" tình cảnh Cừu Thiên Hợp thế nào?"

"Bị giam tại tầng hai dưới mặt đất của Minh Ngọc Lâu, khóa sắt, hàng rào sắt tạm thời không đề cập tới, trên thân còn trúng Nhuyễn Cốt Hương, đánh giá là ngay cả sức lực đứng dậy đều không có. Còn muốn nghĩ cách cứu viện, ngươi cũng đừng nghĩ, độ khó như chui vào địa lao cướp ngục, còn khó hơn cả trực tiếp đi ám sát Tĩnh Vương, ta đánh giá là trên đời này không ai có thể làm được."

Hai đầu lông mày của Lạc Ngưng hiện ra vẻ buồn rầu:

"Tất nhiên ta biết cơ hội không lớn, Cừu Thiên Hợp có ân cứu mạng đối với Vân Ly, nếu như bỏ mặc, Vân Ly sẽ vì việc này mà day dứt cả một đời, ai. . ."

Dạ Kinh Đường cười haha:

"Nhưng mà cũng không phải không có cách nào."

"Hả?"

Ánh mắt Lạc Ngưng hơi có vẻ ngoài ý muốn:

"Ngươi có biện pháp cứu người?"

Dạ Kinh Đường gật nhẹ đầu, nhưng không có nói thẳng, mà là dò xét Lạc Ngưng:

"Đây chính là việc liên quan tới tính mạng, Lạc nữ hiệp để cho ta hỗ trợ, có phải cần có chút thành ý hay không?"

?

Lạc Ngưng ngồi thẳng lên một chút, sờ nhuyễn kiếm bên hông, ánh mắt lạnh lùng:

"Dạ Kinh Đường, ta thấy ngươi bản tính không tệ, mới không có bởi vì sự tình lần trước mà hạ sát thủ với ngươi. Nếu ngươi không biết nặng nhẹ, được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn dùng cái này để uy hiếp. . ."

Dạ Kinh Đường lắc đầu:

"Ta không có gì ý nghĩ xấu, trả lời ta mấy vấn đề là được."

"Vấn đề gì?"

"Lạc nữ hiệp, ngươi đến cùng đã xuất giá chưa?"

Vẻ mặt Lạc Ngưng tức giận, trầm giọng nói:

"Gả rồi! Đều đã gả đi rất nhiều năm rồi, mọi người trên giang hồ đều biết."

"Ngay cả việc ôm nam nhân như thế nào ngươi cũng không biết, cử chỉ ngây ngô, rên cũng không biết, nào giống đã gả cho người khác? Ta cảm giác ngươi vẫn là chim non. . ."

Xoạt ——

Lời còn chưa dứt, bội kiếm liền chỉ về phía cổ Dạ Kinh Đường.

Lạc Ngưng bị ô ngôn uế ngữ này khiến cho sắc mặt đỏ lên:

"Lập gia đình chính là lập gia đình, vợ chồng với nhau quý ở chữ Tình, có làm loại chuyện đó hay không thì có liên quan gì? Nếu ngươi dám nói loại ngôn ngữ hạ lưu này nữa ta cắt đầu lưỡi ngươi!"

Chưa làm qua. . . Xem ra đúng là chim non. . .

Ánh mắt Dạ Kinh Đường có chút cổ quái, đem kiếm đẩy ra khỏi cổ:

"Tướng công của ngươi quả thực có chút phung phí của trời. Chẳng lẽ tướng công của ngươi đã từng bị tổn thương, không thể làm hết sức mình?"

Lạc Ngưng lại lần nữa chỉ mũi kiếm trở lại, nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường:

"Ngươi quản được à? Ngươi cho rằng người trên đời đều thèm muốn thân thể nữ nhân giống như ngươi sao, thành thân là nhất định phải sinh hoạt vợ chồng sao? Sư phụ của Vân Ly lễ kính có thừa với ta, so với ngươi thì chính trực hơn nhiều, mà dung mạo còn dễ nhìn hơn ngươi, võ nghệ còn cao hơn ngươi. . ."

? ? ?

Dạ Kinh Đường thực sự không biết mình đã nói sai chỗ nào,vnhẫn nhịn nửa ngày, chỉ là vẫn không hiểu mà nói:

"Ngươi lấy ta ra so sánh với nam nhân của ngươi làm cái gì? Còn cố ý chọc giận ta là để cho ta ghen hay sao?"

Lạc Ngưng há to miệng, cảm thấy lời này có vấn đề,bèn chuyển chủ đề:

"Đừng nói những việc làm cho người ta xấu hổ này nữa! Đến cùng ngươi có cách nào cứu Cừu Thiên Hợp không?"

Dạ Kinh Đường không tiếp tục đấu võ mồm với Lạc nữ hiệp nữa, từ trong ngực lấy ra một lệnh truy nã:

"Hôm nay đi Hắc Nha, bởi vì dáng dấp anh tuấn, kiếm pháp lại tốt, bị Tĩnh Vương nhìn trúng, để cho ta tìm cơ hội học kiếm pháp Cừu Thiên Hợp, dạy cho Tĩnh Vương. Học võ nghệ của người ta, tất nhiên phải nhớ ân tình, Tĩnh Vương cũng không để cho ta làm tiểu nhân bội bạc nên nói là có thể phá lệ thả Cừu Thiên Hợp ra khỏi địa lao, ở kinh thành dưỡng lão, nhưng cái giá phải trả là sau này ta phải làm việc cho triều đình."

Lạc Ngưng im lặng nghe xong, âm thầm nhíu mày —— điều kiện này của Tĩnh Vương nhìn như rộng rãi, kì thực rất gian xảo.

Để Dạ Kinh Đường học kiếm pháp, sau đó lấy thân phận truyền nhân làm việc cho triều đình, trao đổi là cơ hội thả Cừu Thiên Hợp ra khỏi địa lao.

Chỉ cần Dạ Kinh Đường làm theo, Dạ Kinh Đường và Cừu Thiên Hợp liền có tình cảm.

Cừu Thiên Hợp sẽ dính dáng tới Dạ Kinh Đường, dù là trên thân không có gông xiềng, nửa đời sau cũng sẽ không rời đi khỏi kinh thành nửa bước, giống như là được án treo .

Mà Dạ Kinh Đường trọng tình trọng nghĩa, vì bảo đảm Cừu Thiên Hợp không lên đoạn đầu đài, chỉ có thể tận tâm tận lực làm việc cho triều đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play