Mamie thấy hai bé bay đi, không khỏi sững sờ, rồi định đuổi theo thì bị Jane ngăn lại: “Xung quanh cấm địa đều có kết giới. Bất kể là người bên trong đi ra, hay người bên ngoài đi vào, kết giới đều sẽ có phản ứng. Cứ để chúng tự ở với nhau một lát đi sẽ không có nguy hiểm đâu.”
“Disia đang làm loạn, thấy chúng ta xuất hiện sẽ càng không vui. Chờ Iga dỗ dành em ấy xong, chúng ta hẵng qua.”
Mamie lo lắng nói: “Như vậy có ổn không? Hơn nữa, Iga cũng là một đứa trẻ mà, em ấy có dỗ được Disia không?”
“Nếu Iga không dỗ được thì chúng ta lại càng không thể.” Jane bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn giao gánh nặng này cho Iga, nhưng Disia…”
Jane lắc đầu, không nói tiếp: “Chờ đến lúc nào đó em ấy làm loạn lên, ngươi sẽ hiểu.”
Mamie khó hiểu nhìn nàng ấy, nhưng hiển nhiên Jane còn hiểu bọn trẻ hơn nàng. Tuy lo lắng nhưng nàng cũng đành nhịn lại.
Bên kia, Disia kéo Iga chạy vài vòng rồi đến trung tâm cấm địa. Đôi cánh lông từ sau lưng mở ra, hắn vẫy cánh bay lên.
Disia nhìn Iga, giục: “Iga, cậu cũng bay đi, chúng ta cùng bay lên cây.”
Iga bất đắc dĩ nhìn hắn nhưng vẫn hợp tác mở ra đôi cánh trong suốt.
Mẫu thụ khổng lồ. Hai tinh linh nhỏ bé trông thật nhỏ nhắn trước mặt Thần. Cả hai vỗ cánh bay một lúc lâu, mới thở hổn hển bay đến cành thấp nhất của mẫu thụ.
Disia kéo Iga ngồi xuống một cành cây, rồi kéo những chiếc lá hơi úa vàng về phía trước, dùng lá để che cả hai lại.
Sau khi đã nấp kỹ, Disia mới rầu rĩ nói: “Bên ngoài toàn là người xấu, tớ không muốn đi ra ngoài.”
“Iga, sau này chúng ta cứ ở đây thôi!”
Iga vẫy vẫy đôi chân nhỏ, nghiêng đầu hỏi: “Nhưng lão sư Jane vẫn có thể vào được mà, nếu người vào bắt chúng ta thì sao?”
Disia hừ một tiếng: “Lão sư mà đến bắt chúng ta, chúng ta sẽ chạy trốn, rồi nấp đi!”
“Lão sư Jane lợi hại lắm đó, người là Pháp Thánh mà!” Iga vung tay mô phỏng ngữ khí và hành động của lão sư, trầm thấp gọi một tiếng: “Thụ lao.”
“Lão sư Jane chỉ cần nói vậy thôi là dây leo sẽ biến thành lồng giam, bắt hai chúng ta vào. Ngày xưa lão sư Jane đã bắt những kẻ trộm như vậy đó, chưa có kẻ trộm nào có thể chạy thoát khỏi ngục giao của người đâu!” Những kẻ trộm ở đây chỉ một vài tinh linh hiếu kỳ, lén lút vào chơi đùa với mẫu thụ.
“Nếu lão sư Jane bắt chúng ta như thế, chúng ta cũng không thoát được đâu.”
Disia hiển nhiên cũng đã chứng kiến những cảnh tượng như vậy, nghe thế thì nghẹn lời.
Hắn ấp úng một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra cách đối phó với lão sư Jane nên cụp vai xuống, ỉu xìu nói: “Vậy làm sao bây giờ…”
Iga đưa ngón tay ra chọc chọc vào mặt hắn: “Cậu có đánh lại lão sư Jane không?”
Disia chớp mắt, bĩu môi, nước mắt từ từ trào ra tràn đầy hốc mắt.
Iga nhìn đôi mắt ngấn nước của hắn, vẻ mặt bình thản bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Cậu vươn đôi tay ngắn ngủi, cố gắng ôm Disia vào lòng: “Không sao đâu, chúng ta chỉ là còn nhỏ thôi. Chờ chúng ta lớn lên và trở nên lợi hại hơn, chúng ta có thể đánh lại lão sư Jane… Ừm, ít nhất có thể chạy thoát khỏi thụ lao của người.”
Disia hít hít mũi: “Thế trước khi lớn lên chúng ta phải làm sao?”
Iga thấy hắn có logic rất rõ ràng, đành bất đắc dĩ: “Chúng ta cứ tạm thời chịu đựng, nhẫn nhịn cho đến ngày lớn lên.”
“Nhưng tớ không muốn chơi với các tinh linh khác, cũng không muốn Iga chơi với các tinh linh khác.”
“Vậy không chơi, tớ chỉ chơi với cậu thôi.”
“Như vậy có được không?” Disia thấp thỏm nói: “Dì kia bảo chúng ta đi chơi với các tinh linh khác mà.”
“Dì ấy chỉ nói thế thôi nếu chúng ta không muốn thì dì ấy sẽ không ép đâu.”
Hơn nữa cho dù hắn muốn chưa chắc đã có thời gian. Iga nhìn hắn với vẻ thương hại, nghĩ bụng.
Disia dính lấy Iga không nói gì, một lúc sau, mới rúc vào người Iga lẩm bẩm: “Vậy cậu phải hứa với tớ không được chơi với các tinh linh khác, chỉ được chơi một mình với tớ thôi.”
“Được, tớ hứa với cậu.” Iga kiên nhẫn dỗ dành.
Ngay cả khi Disia không yêu cầu điều này, cậu cũng sẽ không chơi với các tinh linh khác. Tuổi tâm lý của cậu đã lớn thế rồi, làm sao chơi cùng lũ trẻ con được. Còn Disia thì…khác.
Nghe được lời hứa của cậu, Disia dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp rồi lại mỉm cười.
Iga cũng mỉm cười nhìn hắn, đợi khi hắn lau khô mặt xong mới nói: “Vậy giờ chúng ta về nhé?”
Disia cọ qua cọ lại: “Chờ một lát nữa đi…”
“Được.”
Sau khi đã an ủi Disia, Iga bắt đầu đánh giá những chiếc lá đang che chắn cho hai người.
Những chiếc lá của mẫu thụ có một nửa màu xanh non, một nửa màu vàng úa, rủ xuống trông rất héo úa.
Iga nhìn một lúc rồi bắt đầu luyện tập ma pháp sinh trưởng mới học được lên chiếc lá.
Những đốm sáng xanh non bay tới, rơi lên chiếc lá xanh vàng kia. Ngay khoảnh khắc đó, phần màu vàng úa trên lá bị màu xanh non đẩy lùi đi vài điểm. Nhưng ma lực của Iga quá yếu ớt chỉ trong chớp mắt màu vàng đã chiếm lại lãnh thổ đã mất.
Dưới ma lực của Iga, phần xanh non và vàng úa trên chiếc lá giằng co kịch liệt. Nhưng sự thay đổi này chỉ nhỏ bằng một con kiến, cuộc chiến diễn ra trên khu vực bé tẹo đó mờ nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cả Iga, người đang tập trung luyện ma pháp và Disia, người đang đứng ngoài quan sát đều không chú ý đến sự thay đổi nhỏ trên chiếc lá.
Disia nhìn một lúc thì có vẻ chán thế là cũng kéo một chiếc lá trước mặt mình lại, học Iga thi triển ma pháp sinh trưởng.
Chiếc lá khẽ rung lên nhưng ranh giới giữa phần màu xanh và vàng vẫn rất rõ ràng, không giống chiếc lá của Iga, phần màu vàng cứ lùi rồi tiến liên tục…
Iga và Disia ngồi trên cành cây của mẫu thụ chơi hơn nửa buổi, chờ đến khi trời dần tối, Iga nắm tay Disia lay nhẹ: “Disia, trời tối rồi tớ hơi sợ chúng ta về nhé?”
Disia tinh thần tỉnh táo, vội vàng nói: “Được, chúng ta về thôi!”
Disia ôm Iga, ưỡn ngực đảm bảo: “Iga đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”
Iga khẽ đáp nắm tay hắn, hai chú tinh linh nhỏ cùng nhau mở cánh chầm chậm bay xuống dưới tán cây.
Khi sắp tiếp đất, hai tinh linh nhỏ lảo đảo như thường lệ rồi cùng ngồi bệt xuống đất.
Chúng nhìn nhau, cười khúc khích.
Lão sư Jane và dì Mamie từ một bên đi ra, đỡ hai đứa dậy.
Lão sư Jane khẽ gõ mũi Disia, trêu chọc: “Cười vui thế, hết giận rồi hả?”
Disia nhìn lão sư với đôi mắt long lanh: “Iga nói là chúng con có thể không chơi với các tinh linh khác đúng không ạ?”
Nghe vậy, lão sư Jane quay sang nhìn Iga.
Iga nắm tay Disia, vẫy vẫy: “Disia thấy con chơi với các tinh linh khác sẽ không vui, con cũng vậy.”
Lão sư Jane bật cười: “Hai đứa chiếm hữu lẫn nhau mạnh thật đấy…”
“Dù ta nghĩ các con kết bạn với nhiều tinh linh khác sẽ tốt hơn. Nhưng nếu các con không muốn thì tùy ý đi. Điều quan trọng nhất là các con vui vẻ.”
Disia nghe vậy, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Mamie lặng lẽ nhìn hai đứa không nói gì.
Lão sư Jane và dì Mamie đưa hai tinh linh nhỏ về nhà gỗ, chờ hai đứa tắm xong lại chuẩn bị một ít thức ăn cho chúng.
Iga và Disia đã bay lượn suốt một buổi chiều lại còn sử dụng ma pháp liên tục nên đã mệt lử.
Ăn uống và tắm rửa xong, hai chú tinh linh nhỏ được ôm đặt lên giường. Đầu chúng ghé vào nhau thì thầm vài câu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lão sư Jane và dì Mamie ngồi bên giường, đôi mắt tràn đầy dịu dàng nhìn chúng.
Khi chắc chắn cả hai đã ngủ say, dì Mamie nói với lão sư Jane: “Iga và Disia có mối quan hệ rất tốt, cả hai cũng đều rất phụ thuộc vào nhau.”
Lão sư Jane nhẹ nhàng đáp: “Từ khi còn là những quả tinh linh chúng đã ở gần nhau. Sau khi được sinh ra, chúng lại luôn dính lấy nhau cả ngày lẫn đêm chưa từng rời xa nhau một khắc nào nên việc dựa dẫm lẫn nhau cũng là điều khó tránh khỏi.”
“Chúng dựa vào nhau như vậy, sau khi rời khỏi cấm địa có nhau ở bên thì khi đối mặt với những tinh linh và môi trường xa lạ, chúng sẽ không quá sợ hãi có thể thích nghi nhanh hơn.”
Mamie khẽ gật đầu, nàng ngồi một lát rồi nhắc đến một chuyện khác: “Chúng sắp tròn ba tuổi, ma lực trong cơ thể cũng sắp ổn định. Không lâu nữa chắc chắn sẽ phải tiến hành kiểm tra thiên phú cho chúng… không biết thiên phú của hai đứa nhỏ này thế nào.”
Mamie tỏ ra vô cùng lo lắng: “Tình trạng của mẫu thụ tệ như vậy, lúc mới sinh ra cơ thể hai đứa cũng không được khỏe thậm chí không thể sống ngoài cấm địa… Ta rất lo lắng về kết quả kiểm tra thiên phú của chúng.”
Jane im lặng.
Ba năm nay, chính tay nàng chăm sóc hai tinh linh nhỏ này lớn lên, không ai hiểu rõ tình trạng sức khỏe của chúng hơn nàng.
Những điều Mamie lo lắng, Jane cũng đồng thời cảm thấy bồn chồn. Nàng thậm chí đã lén dùng đá kiểm tra để biết trước thiên phú của chúng… nhưng không rõ vì lý do gì, kết quả nàng đo được luôn rất hỗn loạn không thể dùng để phán đoán được.
Lòng Jane phức tạp nhưng trên mặt lại điềm nhiên nói: “Chúng là những tinh linh tự nhiên mà tộc Tinh Linh đã chờ đợi suốt 500 năm mới có được. Bất kể thiên phú tốt hay xấu đều không quan trọng chúng đều là bảo vật của tộc Tinh Linh.”
Mamie muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Jane ngước mắt, lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi không đồng tình với lời ta nói sao?”
Mamie thở dài: “Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, vì có lời tiên tri nên rất nhiều tinh linh trong tộc đang chờ đợi chúng, kỳ vọng chúng có thể mang đến sự thay đổi cho tộc Tinh Linh.” Nếu thiên phú của hai tinh linh không thể đạt được kỳ vọng của họ…
Mặc dù phần lớn mọi người trong tộc đều có suy nghĩ giống Jane và Mamie, nhưng họ không dám chắc tất cả các tinh linh đều có thể giữ được lý trí.
Sau 500 năm phải rời xa mẫu thụ, tinh thần của nhiều tinh linh đã có chút bất ổn.
Jane im lặng một lúc lâu, rồi lấy ra một tấm thẻ gỗ đưa cho Mamie: “Đây là thẻ bài giữ cấm địa, vừa lúc ngươi cũng chưa có ý định rời đi, hãy thay ta trông chừng cấm địa trong hai, ba ngày ta phải ra ngoài một chuyến.”
Mamie nhận lấy thẻ bài, ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi định làm gì?”
Jane cười mỉa một tiếng: “Ta có thể làm gì? Ta sẽ đi tìm bệ hạ để bàn bạc đối sách.”
Thấy Jane không có ý định tự mình hành động, Mamie liền không quản nữa. Nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Hai, ba ngày lâu quá không? Sáng mai ngươi có thể về ngay không? Ta lo chúng tỉnh dậy không thấy ngươi sẽ khóc quấy.”
Jane nghe vậy, cười khẽ: “Hai đứa nhỏ này chỉ cần có nhau là đủ rồi sẽ không nhớ đến ta đâu. Ngươi cứ yên tâm.”
Mamie ngượng nghịu nói: “Nhưng mà, ta cũng không biết chăm sóc trẻ con lắm…”
Jane nhướng mày: “Chúng đều là những đứa trẻ rất thông minh, sẽ tự chăm sóc bản thân tốt thôi.”
“…Nói như vậy thì có hơi vô trách nhiệm quá không?” Mamie cảm thấy cạn lời, lầm bầm.
Jane trầm ngâm: “Ngươi nói vậy cũng đúng, có một chút nhưng đến lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi.”