Disia lẩm bẩm nói: “Dù sao tớ biết mà.”

Nghe cách nói đó, Iga nghĩ một lát rồi hỏi: “Chẳng lẽ là ký ức truyền thừa nói cho cậu sao?”

Disia chần chừ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Đúng thế, đúng thế.”

Thì ra là ký ức truyền thừa… Vậy thì bình thường.

Các tinh linh khác nhau sẽ có được những ký ức truyền thừa không giống nhau, thiên phú càng cao thì ký ức nhận được càng nhiều. Iga đã biết thiên phú của Disia tốt thế nào và ký ức truyền thừa phong phú ra sao khi đọc trong tiểu thuyết nên việc hắn có những ký ức đó cũng không có gì lạ.

Không giống cậu, nhìn thì có vẻ cũng có nhiều ký ức truyền thừa nhưng thực chất phần lớn đều là mã lỗi nên không thể giải đọc được.

Iga dang tay ôm lấy Disia, an ủi nói: “Đừng sợ, cho dù có người xấu cũng không sao cả, mọi người trong tộc Tinh Linh đều sẽ bảo vệ cậu! Nếu có kẻ xấu đến mọi người sẽ cùng nhau đánh đuổi họ đi!”

Disia buồn rầu nhìn cậu: “Thế còn cậu?”

“A? Tớ cũng sẽ bảo vệ cậu mà!”

Disia không vui nói: “Ý tớ là… nếu cậu bị người xấu làm tổn thương thì phải làm sao đây?”

Iga không nhịn được bật cười, không ngờ Disia lại là một chú tinh linh nhỏ đa sầu đa cảm.

Cậu cười nói: “Tớ không sợ người xấu, hơn nữa mọi người cũng sẽ bảo vệ tớ mà!”

Disia không nói gì, nhìn vẻ mặt của hắn, có vẻ như vẫn không bị câu nói đó thuyết phục.

Tuy nhiên hắn không nói thêm gì chỉ học theo Iga ôm lấy cậu, ngữ khí kiên định: “Iga, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu!”

Iga kiên nhẫn dỗ dành: “Ừm, tớ tin cậu!”

Sau khi nói chuyện với Iga xong, không lâu sau Disia lại mệt mỏi. Hắn dính lấy Iga một lát rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.

Iga đợi Disia ngủ say rồi tiếp tục tô màu tập tranh.

Quyển tập tranh cậu đang tô là một quyển bách khoa toàn thư về thực vật ma thuật, cuốn sách gốc rất dày và cũng rất khô khan, tẻ nhạt. Iga và Disia còn quá nhỏ, đọc sách gốc rất khó.

Lão sư Jane đã chọn một vài loại thực vật ma thuật tương đối cơ bản, vẽ thành mấy quyển tập tranh cho hai đứa chúng tô lại.

Iga đã quen với việc mỗi ngày đều lấy tập tranh ra tô một lúc. Vừa để giết thời gian, vừa có thể ghi nhớ tên và một vài chi tiết của các loài thực vật ma thuật tương ứng, từ đó giúp cậu hiểu hơn về chúng.

“Cốc cốc.”

Khi Iga đang mải mê tô màu, bỗng nghe thấy vài tiếng gõ nhẹ từ phía cửa sổ, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì thấy lão sư Jane và một tinh linh nữ xa lạ đang đứng đó, mỉm cười nhìn cậu.

Tinh linh nữ kia có một mái tóc dài màu xanh lá cây đậm, đôi mắt xanh lơ, thẫm hơn màu trời nhưng nhạt hơn màu nước biển, dáng vẻ mỉm cười rất đỗi dịu dàng.

Iga chớp mắt, sau lưng bỗng mở ra một đôi cánh trong suốt.

Đôi cánh vỗ động đưa Iga nhỏ bé xuyên qua cửa sổ, bay về phía ngôi nhà gỗ bên ngoài.

Iga đã luyện tập bay một năm, bây giờ bay đã rất có dáng vẻ chỉ là việc hạ cánh vẫn chưa thể làm tốt, mỗi lần đều sẽ lảo đảo một chút, loạng choạng về phía trước vài bước.

Jane hiểu rõ tiến độ của cậu, khi thấy Iga sắp hạ cánh liền đưa tay đón lấy cậu trước, rồi đặt nhẹ xuống mặt đất.

Jane nắm tay nhỏ của Iga, giới thiệu với cậu: “Iga, đây chính là dì Mamie.”

Iga ngoan ngoãn chào: “Dì Mamie, chào dì ạ~”

Mái tóc mềm mượt màu vàng nhạt, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đôi mắt xanh như ngọc bích trong veo sáng ngời làm cho khuôn mặt trắng non của đứa bé càng thêm tinh khôi đáng yêu.

Mamie nhìn cậu, lòng không khỏi tan chảy. Bà tháo chiếc vòng ma tinh trên tay, đeo vào cổ tay Iga.

Sau khi đeo vòng tay, Iga cảm giác như có một luồng nước mát chảy qua người, cả người bỗng trở nên thanh thoát mát mẻ hơn nhiều, tâm linh cũng đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh.

Iga không khỏi giơ tay lên, dưới ánh nắng mặt trời cẩn thận quan sát chuỗi hạt, nhìn màu sắc của ma tinh biến đổi giữa xanh ngọc và xanh lam, từ những góc độ khác nhau nhìn vào ánh sáng và sắc thái hiện ra cũng hoàn toàn khác nhau.

Đây hẳn là một báu vật quý giá thật... Iga ngước nhìn lão sư Jane, không chắc mình có thể nhận hay không.

Jane nói: “Đây là quà gặp mặt dì Mamie tặng em, em có thích không?”

Có lời lão sư Jane nói, Iga liền yên tâm cậu nhìn Mamie một cách xấu hổ: “Cảm ơn dì Mamie, vòng tay này thật đẹp, con rất thích!”

Mamie vui vẻ nói: “Em thích thì tốt, dì còn có rất nhiều ma tinh đợi sau khi rời khỏi đây, em có thể đến tìm dì chơi, ma tinh nào cũng để em tự chọn.”

Iga nhớ đến lời Disia đã nói với mình: “Lão sư Jane, em với Disia có phải sắp rời khỏi cấm địa không ạ?”

Jane liếc mắt về phía Disia đang ngủ ngon trong phòng: “Đúng vậy. Disia đã nói với em rồi à?”

Disia tưởng kỹ năng nghe trộm của mình rất cao minh nhưng thực ra căn bản không thể giấu được những người lớn.

"Vâng." Iga gật đầu.

“Lão sư Jane, người cũng sẽ ra ngoài không ạ?”

Jane lắc đầu: “Người bảo vệ cấm địa năm mươi năm mới thay đổi một lần, ta còn phải ở lại hơn chục năm nữa mới được.”

Vị trí người bảo vệ có thể tiếp xúc gần với mẫu thụ, chức vị này trong tộc Tinh Linh là cực kỳ được khao khát. Jane năm đó để có thể trở thành người bảo vệ đã trả giá rất nhiều nỗ lực đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh.

Nàng may mắn có vận khí tốt, không chỉ có thể bảo vệ mẫu thụ, còn nhờ sự thuận lợi của người bảo hộ mà có thể chăm sóc hai tinh linh nhỏ suốt ba năm, điều này khiến nhiều tinh linh ngưỡng mộ nàng.

Tuy rằng hai tinh linh nhỏ sắp rời đi, Jane không thể đi theo cùng để tiếp tục chăm sóc chúng bên ngoài, nhưng có thể có được ba năm thời gian này, bà đã thực sự hài lòng.

Iga tò mò nhìn Mamie: “Sau khi chúng em rời khỏi đây, sẽ sống cùng dì Mamie phải không ạ?”

“Trong thời gian ngắn, đúng vậy.”

Mamie đến đây với mục đích là trước tiên để Iga và Disia làm quen như vậy khi rời khỏi cấm địa, có một tinh linh quen thuộc bên cạnh, chúng sẽ không quá sợ hãi.

Đợi chúng quen với cuộc sống bên ngoài, muốn sống cùng ai thì sẽ do hoàng gia tinh linh sắp xếp.

Nghĩ đến việc thực sự phải rời khỏi, Iga vẫn còn hơi luyến tiếc. Ngoài sự luyến tiếc, cậu sau này còn có một việc muốn thực hiện trong cấm địa, Iga hỏi: “Lão sư Jane, sau khi chúng em rời đi nếu nhớ người, còn có thể vào thăm người không ạ?”

Dù sao đây cũng là cấm địa, không có sự cho phép, cậu và Disia cũng không thể tùy tiện đến gần.

Jane nói: “Có thể đấy, nhưng không thể thường xuyên quay về. Một năm nhiều nhất quay lại đây hai ba lần, hơn nữa cần phải có sự cho phép của nữ hoàng mới được.”

Một năm chỉ có hai lần thôi sao... Iga có chút bối rối.

Mấy tinh linh đang nói chuyện, Jane bỗng nhìn về phía cửa sổ.

Iga chú ý đến ánh mắt của cô rồi quay theo, không thấy ai nhưng nhìn thấy một cọng tóc nhỏ màu xám bạc xoăn đang đứng ở bên cửa sổ, lủng lẳng lay động.

Iga vỗ cánh bay về, ôm vào cửa sổ nằm sấp xuống đưa đầu vào nhìn, rồi thấy Disia ôm chân ngồi trên giường, nhỏ xíu cuộn tròn thành một khối, đang cố gắng giấu mình xuống dưới cửa sổ.

Iga không nhịn được cười, cố ý chào hỏi: “Disia, cậu tỉnh rồi à!”

Disia: “!”

Đứa bé mở to mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu thấy là Iga thì vội vàng ra hiệu cho cậu làm bộ như không phát hiện mình.

Nhưng đã muộn, Jane và Mamie đã đẩy cửa nhà gỗ, từ bên ngoài bước vào.

Disia lo lắng trợn tròn mắt, cứng đờ đối diện với Iga, không dám quay lại nhìn hai người lớn.

Iga ôm miệng cười khúc khích, từ cửa sổ lật qua, lăn xuống giường. Cậu duỗi tay kéo Disia đến bên mình, nhẹ nhàng vỗ tay hắn, dùng ánh mắt trấn an.

Iga tự nhiên nói: “Lão sư ơi, Disia tỉnh rồi ạ.”

Cậu duỗi tay nhỏ xoa xoa mặt Disia: “Ngủ đã đủ chưa? Còn mệt không?”

Disia lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Iga, lơ đãng duỗi tay ôm cánh tay Iga, tựa sát vào cậu rồi lén lén nhìn Jane và Mamie.

Jane giới thiệu Mamie cho Disia, Mamie lấy ra món quà đã chuẩn bị cho Disia, cũng là một chiếc vòng tay ma tinh giống như vậy.

Disia không mấy hứng thú với vòng tay ma tinh nhưng thấy Iga cũng đang đeo chiếc giống vậy trên tay, liền cảm thấy vui vẻ, nhận lấy vòng tay rồi mỉm cười đeo vào tay mình.

Tuy biết Disia đã nghe trộm cuộc trò chuyện của họ nhưng Jane vẫn chính thức nói với Disia về việc họ sắp rời khỏi cấm địa, muốn làm quen với Mamie trước.

Vì đã nói chuyện với Iga trước đó, Disia không thể hiện sự chống đối quá kịch liệt. Nhưng gương mặt buồn rười, môi bẹp xuống, rõ ràng vẫn không vui.

Jane và Mamie liếc nhau, Mamie tiến lên, quỳ xuống để ngang tầm mắt với hai tinh linh nhỏ. Nàng dịu dàng hỏi: “Disia có sợ thế giới bên ngoài không?”

Disia im lặng, Iga chớp mắt, cũng chỉ tò mò nhìn họ mà không nói gì.

"Bên ngoài có rất nhiều thứ thú vị đấy~" Mamie sinh động miêu tả thế giới bên ngoài.

Có những đám mây mềm mại ngọt ngào như bánh kem, có kẹo sẽ như ngọn lửa bùng lên trong miệng, đồ uống làm từ băng tuyết... Có hộp nhạc có thể ca hát và chơi nhạc, bút vẽ tự động vẽ tranh, sách đồng thoại tự mình kể chuyện... Còn có các loại ma thú mạnh mẽ, xinh đẹp hoặc đáng yêu, những yêu tinh nhỏ to bằng ngón tay cái sinh ra từ ma thực…

Và nữa “Bên ngoài còn có rất nhiều tinh linh lớn nhỏ giống như các em đấy, đợi ra ngoài rồi Iga và Disia còn có thể quen biết thêm nhiều bạn nhỏ nữa!”

Disia nghe vậy mở to mắt: “Còn có nhiều tinh linh nhỏ khác nữa à?!”

Mamie tưởng cậu đang kinh ngạc vui mừng, cười nói: “Đúng vậy đấy, có mong chờ không?”

Disia rõ ràng không mong chờ: “Lão sư đã nói rõ rồi mà, tộc Tinh Linh 500 năm chỉ có em với Iga hai tinh linh nhỏ thôi!”

Jane thấy phản ứng của Disia, trong lòng hơi lo lắng. Mamie không hề để ý, giải thích cho Disia: “Là chỉ có hai em là tinh linh nhỏ tự nhiên thôi.”

Trong tộc Tinh Linh, chỉ có tinh linh được sinh ra trực tiếp từ mẫu thụ sinh mệnh mới được gọi là tinh linh tự nhiên. Tinh linh tự nhiên sinh ra là hoàng tộc trong số các tinh linh, có địa vị tôn quý độc nhất.

Còn tinh linh tự nhiên kết hợp với tinh linh tự nhiên hoặc tinh linh tự nhiên kết hợp với tinh linh thế hệ sau, tất cả đều thông qua giao phối sinh sản. Những tinh linh sinh ra theo cách này, thế giới bên ngoài gọi họ là tinh linh thuần huyết.

Tinh linh tự nhiên hoặc tinh linh thuần huyết kết hợp sinh sản với các tộc khác thì được gọi là tinh linh hỗn huyết.

Trong 500 năm này, tộc Tinh Linh chỉ sinh ra Iga và Disia hai tinh linh tự nhiên. Tinh linh thuần huyết và tinh linh hỗn huyết cũng chịu ảnh hưởng của mẫu thụ, mấy trăm năm qua tỷ lệ sinh sản cũng giảm xuống không ít, nhưng không nghiêm trọng đến vậy, vẫn có một số tinh linh nhỏ ra đời.

Mamie cẩn thận giải thích xong, tưởng rằng Disia sẽ tò mò về những tinh linh nhỏ khác.

Kết quả sau khi nghe xong, Disia nhảy thẳng xuống khỏi giường, kéo Iga chạy ra ngoài.

Disia vừa chạy vừa lớn tiếng quay lại hô: “Em có Iga là đủ rồi, em không cần chơi với tinh linh nhỏ nào khác! Iga cũng chỉ chơi với em thôi, không được chơi với tinh linh nhỏ nào khác!”

Iga đột ngột bị hắn kéo đi, thấy Disia chạy vội vàng, sợ hắn lại té ngã chỉ có thể chạy theo cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play