Jane suy nghĩ rồi nói: “Ta sẽ cố gắng về trước tối mai.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mamie nhận lấy thẻ bài bảo hộ.
Jane nói xong, đi đến trước giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của hai tinh linh nhỏ một lúc rồi khoác áo choàng lên, dưới ánh trăng nhanh chóng rời khỏi cấm địa đi đến vương đình.
Mamie vuốt ve tấm thẻ bảo hộ, bất lực cười nói: “Mấy năm không gặp, tính tình nàng ấy thay đổi thật…”
Nàng ngồi một lúc, rồi đứng dậy lặng lẽ trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh.
Hai chú tinh linh nhỏ ngày hôm qua đã quá mệt mỏi, ngủ rất say và rất ngon. Khi Iga tỉnh dậy, cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng và sảng khoái.
Cậu vươn hai tay vươn vai, nhìn Disia vẫn đang ngủ say sưa ở bên cạnh, rồi đưa tay đẩy đẩy hắn.
“Disia, tỉnh dậy nào, nên dậy rồi.”
Đôi tai nhọn của Disia giật giật bắt được âm thanh của Iga, hắn nhẹ nhàng ngáp một cái, dụi mắt tỉnh dậy mơ màng hỏi: “Trời sáng rồi à?”
“Mặt trời đang chiếu vào mông cậu kìa giống như bị cháy luôn ấy.”
Disia nghe vậy vội mở mắt, khi ngồi dậy còn nhìn xuống mông mình thấy không có lửa mới yên tâm, tiện thể liếc mắt trừng Iga một cái.
Iga khúc khích cười, lộ ra hàm răng nhỏ xíu.
Disia đã tỉnh táo, ghé vào cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn một lát, cảm thán: “Hôm nay chúng ta dậy muộn quá!”
Iga thấy lạ: “Sao hôm nay lão sư Jane không gọi chúng ta dậy nhỉ?”
Iga tạm gác lại sự khó hiểu, trước tiên kéo Disia dậy mặc quần áo.
Vì các tinh linh nhỏ vẫn còn bé và thích nghịch ngợm, nếu mặc quần áo quá phức tạp khi chơi không cẩn thận sẽ bị ngã, những món đồ trang trí dễ làm tổn thương làn da non nớt của chúng. Vì thế, lão sư Jane đã chuẩn bị những bộ quần áo đơn giản, mộc mạc và thoải mái là chủ yếu.
Cánh tay nhỏ mũm mĩm, tuy quần áo đơn giản nhưng mặc vào cũng tốn kha khá sức lực của hai đứa. May mà chúng có thể giúp nhau chỉnh lại vạt áo, loay hoay một lúc như đang chơi, cuối cùng cũng mặc xong quần áo một cách tươm tất.
Iga và Disia cầm chậu nhỏ và khăn tay đặt trên kệ gần cửa, rồi bưng chậu đi ra ngoài.
Ngoài sân nhà gỗ có một cái ao nhỏ có thể tự động dẫn nước. Đó là một vật phẩm luyện kim, chức năng giống như vòi nước hiện đại.
Hai người xếp hàng đợi nước đầy chậu, sau đó dùng khăn tay làm ướt chậm rãi rửa mặt đánh răng cho mình.
Mamie nghe thấy động tĩnh, mở cửa đi ra, ngồi xuống bên cạnh chúng, ánh mắt từ chiếc chậu rơi xuống quần áo của chúng, tò mò hỏi: “Hai em đã tự mặc quần áo và rửa mặt được rồi sao?”
Iga hỏi lại: “Các tinh linh ở ngoài không biết làm ạ?”
Disia kéo khăn tay xuống một chút để lộ đôi mắt tròn xoe, uất ức trừng Iga không cho phép tò mò về các tinh linh khác!
Mamie chống cằm nói: “Ở tuổi này, các con còn nhỏ lắm.”
Ba tuổi trong tuổi thọ của con người vẫn là trẻ con, càng không nói đến tinh linh. Tuổi thọ của tinh linh rất lâu, ngay cả tinh linh bình thường cũng sống lâu hơn con người gấp mấy chục lần, tinh linh ba tuổi trong tộc cũng không khác gì trẻ sơ sinh ba tháng tuổi của con người.
Iga chớp mắt, không bàn luận về vấn đề này nữa, vắt khô khăn tay và lau khô mặt.
Disia kéo tay áo Mamie, hỏi: “Dì Mamie, lão sư Jane đâu ạ?”
Mamie giải thích: “Lão sư Jane có việc phải đi một lát, có thể hai ngày nữa mới về.”
Tuy lão sư Jane nói sẽ cố gắng về tối nay nhưng Mamie quyết định nói thời gian rộng ra một chút để trừ hao.
“Lão sư Jane nhờ dì đến chăm sóc các con, nếu có ý kiến gì thì cứ nói với dì, dì sẽ giúp các con giải quyết.”
Disia nghe vậy liền nhíu mày, hắn định nói gì đó thì bị Iga lắc tay ngăn lại.
Iga ngoan ngoãn nói: “Dạ, dì.”
“Dì ơi, chúng con đói rồi dì có thể chuẩn bị đồ ăn cho chúng con được không ạ?”
Mamie vui vẻ nói: “Được thôi, các con muốn ăn gì? Dì sẽ làm cho các con.”
Disia hào hứng nói: “Dì ơi, cháu muốn thử món kem tuyết mà dì kể hôm qua!”
Mamie nghe vậy bật cười: “Các con còn nhỏ quá không ăn được món đó đâu sẽ bị tiêu chảy mất.”
“Vậy ạ…” Disia im lặng nhìn Mamie, không mè nheo đòi hỏi nhưng trong ánh mắt lại lộ ra chút nghi ngờ.
Mamie hơi chột dạ, dời ánh mắt đi.
Iga lễ phép nói: “Dì ơi, cháu muốn một bình nước ép nhung nhung, Disia muốn một bình nước ép cầu vồng, sau đó chúng con ăn thêm một chút quả mọng thanh và rau cạc cạc là đủ rồi ạ.”
Một thực đơn rất lành mạnh và bổ dưỡng!
Mamie vội vàng đáp: “Được rồi, vậy các con ngồi đợi một lát nhé.”
“Chúng con cảm ơn dì ạ~”
Mamie mỉm cười, vội vã quay vào nhà chuẩn bị đồ ăn.
Nhìn thấy bóng dáng nàng biến mất, Disia lầm bầm với Iga: “Dì ấy nói bên ngoài có rất nhiều món ngon và vui nhưng tớ đòi thì dì ấy lại không cho.”
Iga nghe vậy không nhịn được mà bật cười. Nhóc con này thật là thú vị.
Disia không biết cậu đang cười gì nhưng thấy Iga vui vẻ thì tâm trạng hắn cũng tốt lên, không còn nhớ nhung chuyện không được ăn kem nữa.
Disia tò mò hỏi: “Lão sưJane tại sao lại đi vậy?”
Iga nghĩ nghĩ, đáp: “Lão sư ấy có thể chưa đi đâu, chỉ đang nấp ở đâu đó lén lút quan sát chúng ta thôi.”
Disia khó hiểu: “Tại sao lại vậy ạ?”
Iga buông tay: “Có lẽ là lo lắng chúng ta sẽ nhớ người sau khi rời đi nên đã sắp xếp để chúng ta ở riêng với dì Mamie, cho chúng ta làm quen trước thôi.”
Disia nghe vậy mất mát nói: “Vậy ạ… Nếu lão sư Jane cũng có thể đi ra ngoài cùng chúng ta thì tốt quá, tớ muốn ở cùng lão sư Jane. Tớ hình như bây giờ đã bắt đầu nhớ lão sư rồi.”
Iga quay đầu nhìn bóng dáng Mamie đang bận rộn trong nhà gỗ, đưa ngón trỏ lên môi Disia: “Suỵt”
“Đừng nói vậy dì Mamie cũng tốt mà. Dì ấy cũng yêu quý chúng ta, nghe chúng ta nói thế sẽ buồn đấy.”
Disia vội vàng che miệng lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Thế tớ không nói nữa.”
Iga xoa mặt hắn: “Ngoan.”
Trong nhà gỗ, Mamie đang ép nước trái cây không khỏi mỉm cười. Nàng bất lực lắc đầu, nhưng khuôn mặt tinh xảo lại trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Mamie nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng, nàng bưng lên bàn gọi Iga và Disia vào trong sân.
Iga trèo lên ghế ngồi, nhìn những món ăn trên bàn rồi hỏi Mamie: “Con cảm ơn dì, dì ơi, dì không ăn cơm sao?”
Mamie chống cằm cười: “Dì dậy sớm đã ăn rồi.”
“Dì ơi, vậy con và Disia ăn nhé?”
“Ừ, các con ăn nhanh đi đừng để đói nhé.”
Disia đứng trên ghế lấy hai chiếc khăn tay đã gấp gọn trong một chiếc hộp nhỏ ở bên cạnh, thẹn thùng nói với Mamie: “Dì ơi, dì giúp chúng con quàng khăn được không ạ?”
Tay của chúng quá ngắn, thao tác không được tiện nên nhờ người lớn giúp đỡ sẽ nhanh hơn.
Mamie nhận lấy khăn tay và quàng cho hai đứa.
Chuẩn bị xong bữa ăn, Disia nói: “Cảm ơn dì, chúng con ăn thôi ạ~”
“Ừ.”
Hai chú tinh linh nhỏ cầm nĩa lên bắt đầu ăn cơm một cách yên lặng.
Mamie nhìn hai đứa nghiêm túc dùng nĩa ăn cơm. Vì tay quá nhỏ, chúng không thể cầm ly nên khi uống nước ép, chúng phải buông nĩa xuống dùng cả hai tay giữ lấy quai ly. Động tác vụng về nhưng đáng yêu càng nhìn càng cảm thấy thích.
Nàng nghĩ thảo nào Jane lại nói chúng có thể tự chăm sóc bản thân. Chúng còn nhỏ thế mà… thông minh và ngoan ngoãn quá đi.
Mamie đã quên mất sự mè nheo ngắn ngủi của Disia ngày hôm qua.
Khi mới đến đây, Mamie đã nhận được thói quen sinh hoạt của hai đứa trẻ từ Jane nên nàng nắm bắt được khẩu phần ăn của chúng khá tốt. Khi Iga và Disia ăn xong cọng rau cuối cùng, chúng cảm thấy vừa no không bị quá căng bụng.
Mamie dùng ma pháp làm sạch bộ đồ ăn một cách nhanh chóng. Disia xoa xoa chiếc bụng nhỏ tròn, nói với Mamie: “Dì ơi, con và Iga có thể ra ngoài chơi không ạ?”
Mamie nhẹ nhàng gật đầu: “Được chứ, nhưng mới ăn xong không được chạy quá nhanh đâu nhé, biết không?”
“Dạ.” Disia đáp lời, nắm lấy tay vịn của chiếc ghế trèo xuống rồi đi kéo Iga.
Hai đứa trẻ vẫy tay chào tạm biệt Mamie rồi nắm tay nhau đi ra ngoài.
Vì hai đứa dậy muộn nên khi chúng ra khỏi nhà mặt trời đã lên cao, chói mắt.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau trốn vào dưới bóng cây. Iga muốn quay lại: “Cậu đợi tớ ở đây tớ về lấy mũ cho chúng ta.”
Disia đứng nguyên tại chỗ: “Đươc!”
Iga quay lại, Disia ngoan ngoãn chờ cậu.
Disia buồn chán nhìn quanh một lượt. Khi nhìn thấy một sợi dây leo quấn quanh cột đá bên cạnh, mắt hắn chợt sáng lên.
Disia nhón chân chạm vào sợi dây leo, sợi dây cảm nhận được sự triệu gọi của hắn chủ động rũ xuống một chút và chạm vào ngón tay hắn.
Một đốm sáng xanh biếc từ đầu ngón tay của Disia bay ra, len lỏi vào bên trong sợi dây leo.
Dưới sự tràn ngập của ánh sáng xanh, một đoạn mầm nhỏ nhanh chóng sinh sôi nảy nở lại mọc ra những nhánh mới, nở ra từng đóa hoa trắng tinh khiết. Một cành cây chủ động tách ra khỏi dây leo, nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay Disia.
Disia vui vẻ giơ cành cây lên xem. Lúc này, Iga đã trở lại với hai chiếc mũ rơm trên tay.
Cậu đội một chiếc cho mình, chiếc còn lại đội lên đầu Disia. Iga giúp hắn chỉnh lại cho ngay ngắn, hài lòng nói: “Xong rồi! Thế này sẽ không nóng nữa!”
Iga vừa nói xong, Disia lập tức giơ tay cuộn tròn đoạn dây leo mình vừa tạo ra, sau đó quấn lên chiếc mũ của Iga.
Có lẽ vì bị mặt trời phơi, mặt Disia đỏ ửng lên phấn khích nói: “Iga đẹp quá!”
Iga sờ sờ những bông hoa nhỏ trên mũ, cũng có chút vui: “Thật không? Tớ muốn soi gương xem quá nhưng mà đã về một lần rồi…”
Đi đi lại lại cũng mệt, Iga không muốn chạy nữa.
Disia chớp chớp mắt nhìn cậu, đôi mắt xanh lơ đảo một vòng, nảy ra một ý tưởng.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay vẫy vẫy, những nguyên tố nước trong không khí cảm nhận được sự điều khiển của hắn tụ lại thành một dòng nước trong suốt màu lam, giống như tơ lụa quấn quanh cánh tay hắn rồi theo động tác của hắn định hình lại, ngưng kết trên cột đá thành hình dạng của một chiếc gương nước.
Disia chỉ vào chiếc gương nước vui vẻ nói với Iga: “Iga, cậu xem tớ làm ra một chiếc gương nước này, cậu mau lại soi đi!”
Iga đã mở to mắt từ khi thấy những nguyên tố nước xuất hiện, cậu kinh ngạc nói: “Cậu biết ma pháp nước sao?! Disia, cậu học từ khi nào thế? Có phải lão sư Jane dạy cậu không?”
Nhưng thầy Jane đâu có biết ma pháp hệ nước!
Disia nghiêng đầu: “Mới học thôi~ Không phải lão sư Jane dạy đâu là tớ tự tìm được trong ký ức truyền thừa đấy!”