Sau giờ trưa, ánh nắng ấm áp xuyên qua khoảng trống bóng cây, từ từ chiếu vào khuôn mặt đứa trẻ đang ngủ say trên giường.

Sợi tóc màu vàng kim nhạt của cậu được ánh mặt trời phủ lên một tầng ánh sáng mờ mịt, da thịt trắng như tuyết gần như trong suốt. Nhìn cậu như đứa trẻ được làm từ pha lê, có vẻ đẹp tinh xảo hư ảo mơ màng.

Đứa trẻ nhẹ nhàng ngáp một cái, lông mi màu nhạt rung động, chậm rãi tỉnh dậy từ giấc mơ, ngồi dậy.

Đứa trẻ tên là Iga trong tiếng tinh linh đọc giống Enya, ý nghĩa là bình minh.

Iga dụi đôi mắt còn buồn ngủ, tay nhỏ sờ soạng bên người, lại sờ được chỗ trống.

Cậu nhìn về phía bên phải, chỗ khăn trải giường ở đó không chỉ có chút nhăn nhúm rõ ràng trước đây cũng có người ngủ, nhưng người đó giờ đã rời đi.

Thần sắc Iga có chút hoang mang, kéo tóc vài cái.

Cậu lắc đầu, chống tay vào mép giường, lần xuống dưới rơi trên mặt đất, nhặt đôi giày vải nhỏ bên cạnh mang vào.

Sau đó lại đi đến bàn nhỏ bên cạnh, xách ấm trà lên đổ cho mình ly nước trong. Cậu hai tay ôm cái ly, lộc cộc lộc cộc uống hết chén nước.

Sau khi giải khát, cậu ra cửa, đi vào vườn hoa nhỏ trước phòng. Vườn hoa nhỏ trồng vài cây con, Iga kiểm tra từng cái một chút, sau đó tưới nước cho cây con.

Làm xong việc này, cậu không rời đi mà là chắp tay lại trong miệng niệm một chuỗi chú ngữ không dài nhưng hơi rắc rối.

Chú ngữ niệm xong, ngôi sao màu xanh non từ trên người cậu rơi xuống, nhẹ nhàng bay đến vài cây con kia.

Cảm nhận được sự tồn tại của ngôi sao, những chiếc lá thưa thớt của cây con run rẩy với biên độ rất lớn, sau đó cố gắng hướng lá về phía ngôi sao, ý định để đồng bạn bên cạnh có thể hấp thụ nhiều hơn một chút ngôi sao.

Sau khi hấp thụ xong ngôi sao, cây con rõ ràng nhảy lên một chút so với trước, lá cũng có ánh sáng hơn, tưởng chừng còn có ngôi sao tồn tại trên bề mặt, dưới ánh nắng mặt trời chiếu ra chút ánh sáng xanh trong.

Iga niệm chính là chú thuật sinh trưởng, cái ngôi sao tiết ra từ trong cơ thể cậu chính là ma lực của cậu.

Nhìn thấy vài cây con kia sau khi nhận ma lực của cậu có biến hóa rõ ràng, Iga nở môi lộ nụ cười thỏa mãn.

Tuy mới học không đầy hai ngày, nhưng cậu sử dụng ma pháp khá không tồi~~

Iga ngắm nhìn cây con của mình trồng một lúc, chắp tay sau lưng quay về.

Chưa đi được hai bước liền va chạm với một con tinh linh nhỏ đang hấp tấp chạy tới, hai người ngã ngồi xuống đất.

Con tinh linh nhỏ này có mái tóc ngắn màu bạc xám, còn có đôi mắt màu xanh trúc. Sợi tóc bạc xám thần bí nội liễm, đôi mắt xanh trúc cũng cho người cảm giác bình thản trầm tĩnh. 

Chỉ nhìn bề ngoài đơn thuần không nói đến tính cách, đứa trẻ này luôn cho người cảm giác như người lớn nhỏ tuổi, nhìn qua sẽ khiến người cảm thấy rất đáng tin cậy.

Đứa trẻ này sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Iga, hai người họ là hai đứa trẻ tinh linh tự nhiên duy nhất hiện tại của Tinh Linh tộc. Họ sáng chiều cùng lớn lên chưa một ngày nào tách ra, ngay cả ngủ cũng trên cùng một giường, Iga hiểu hắn hơn bất kỳ ai…

Iga biết tính cách của đứa trẻ này thực sự tương phản với bề ngoài, hắn tính cách cũng không ổn trọng rất dính người còn rất thích làm nũng.

Dưới sự tương phản như vậy, Iga cảm thấy hắn có loại đáng yêu khó tả, có thể là vì sự tương phản mạnh?

Đứa trẻ rất đáng yêu nhưng điều đặc biệt nhất của hắn cũng không phải sự đáng yêu mà là tên của hắn, thân phận của hắn.

Hắn tên Disia, trong tiếng tinh linh đọc là Devxia, ý nghĩa là ánh trăng trong đêm đen vĩnh hằng. Cái tên này đi kèm một tầng thân phận, một thân phận chỉ có Iga biết.

Nhân vật chính trong tiểu thuyết "Thần Khải", vận mệnh chi tử của đại lục Yahi.

Iga là người xuyên qua, cậu ngay từ đầu cũng không biết mình xuyên qua đến đâu. Mãi đến khi cùng đứa trẻ sinh ra chung với mình bị các tinh linh trưởng bối đặt tên, cậu mới biết được mình thực ra là xuyên thư.

Sinh ra ở Tinh Linh tộc, cặp tên là Iga và Disia của những tinh linh song sinh, còn có mẫu thụ sinh mệnh từ từ khô héo... Đủ loại trùng hợp quá nhiều thì không thể là trùng hợp.

Đối với chuyện xuyên thư của mình, Iga tiếp nhận rất tốt. Tuy rằng thân phận của cậu trong nguyên tác là pháo hôi, kết cục rất không tốt đẹp nhưng nói khách quan, kết cục của tinh linh Iga trong nguyên tác 90% đều do chính bản thân gây ra.

Kết cục nguyên tác giải quyết cũng tương đối dễ dàng chỉ cần bản thân Iga không đột nhiên nổi hứng, tự tăng cường độ cho cuộc sống của mình, đi làm gì trận pháp tà ác, cậu cơ bản không thể đi đến kết cục nguyên tác.

Chỉ cần không có ảnh hưởng của hào quang cốt truyện cưỡng ép vô địch, Iga cảm thấy cuộc sống tương lai của cậu ở tộc Tinh Linh vẫn rất có hy vọng.

Nếu có hào quang cốt truyện... Thì cũng chỉ có thể đi từng bước một đến lúc đó hãy nói, hiện tại quan trọng nhất.

Sống lại một đời, Iga nghĩ đến điều này thấy vui.

Iga bị đâm ngồi xuống, mông nhỏ bị mặt đất va đập nhưng không đau. Nhưng thực ra Disia quỳ trên mặt đất, đầu gối có chút đỏ, lúc này đang tê tê mà rút khí.

Iga đỡ Disia đứng lên, nhìn thấy hắn trầy một chút da ở đầu gối khẽ nhíu mày, trách móc nói: “Sao chạy vội vàng như vậy?”

Disia chớp mắt, bĩu môi lẩm bẩm nói: “Iga, chân đau đau.”

Iga bảo hắn đợi một chút, chạy về trong phòng cầm một chiếc vỏ sò ra.

Khi các đứa trẻ chơi đùa, va đập là khó tránh khỏi. Vì vậy tinh linh Jane chăm sóc họ để trong phòng thuốc mỡ chữa trị, cũng dạy cho hai đứa trẻ cách sử dụng.

Nếu nàng không có ở đó khi họ bị thương nhẹ cũng có thể tự xử lý cẩn thận. Iga tâm trí là người lớn, ngày thường chơi đùa cũng rất có chừng mực chưa từng dùng thuốc mỡ này, Disia là khách quen của thuốc mỡ này.

Disia nhìn thấy cậu cầm vỏ sò, tùy tiện ngồi xuống đất kéo quần đùi lên trên, đáng thương vô cùng nhìn Iga.

Iga mở vỏ sò, dùng thìa nhỏ bên trong nhẹ nhàng múc một chút cái kia trông giống nước nhưng thực ra đông đặc như thuốc mỡ, ở chỗ trầy da của Disia nhẹ nhàng thoa lên một lớp.

Thuốc mỡ đặc chế tác dụng rất tốt, không quá vài giây, chỗ trầy da này liền chữa lành một chút vết sẹo dấu vết nào cũng không thấy.

Iga ở vị trí vết thương ban đầu nhẹ nhàng ấn một chút: “Còn đau không?”

Disia cau mày buồn rầu nói: “Giống như còn đau.”

Iga cười một cái, ở chỗ vết thương ban đầu nhẹ nhàng thổi một chút: “Thổi một thổi, đau đau bay bay~”

Disia vẻ mặt nghiêm túc cảm nhận, vui vẻ nói: “Cái này không đau~~ Iga, cậu thật giỏi!”

Iga cảm thấy hắn thật sự đáng yêu, cười tủm tỉm mà nhận lời khen của hắn.

Disia ngây ngốc cười một lúc, nhớ đến việc chính, đến bên tai Iga nói nhỏ: “Iga, tớ vừa mới đi tìm lão sư Jane, thấy nàng đang nói chuyện với một tinh linh không quen. Vì thế ta trộm nghe được một lúc, cậu đoán họ đang nói gì!”

Iga cũng không lộ ra vẻ tò mò mà Disia tưởng tượng, ngược lại hỏi: “Cậu giữa trưa không ngủ sao? Cậu không buồn ngủ à?”

Disia thành thật nói: “Buồn ngủ, tớ vừa rồi đi đường lúc mắt đều sắp không mở được, nên mới không cẩn thận đụng vào cậu.”

Iga lắc đầu, nắm tay hắn đi về phía ngôi nhà gỗ: “Chúng ta về thôi, cậu ngủ thêm một lát nữa nhé.”

“Vậy cậu cũng ngủ chứ?”

“Tớ mới tỉnh, không muốn ngủ.”

Disia thẹn thùng nói: “Nhưng tớ muốn ngủ cùng cậu cơ.”

Iga đáp: “Vậy cậu cứ ngủ đi, tớ sẽ ngồi bên cạnh vẽ tranh, ở bên cạnh cậu.”

Disia tỏ vẻ mãn nguyện, ngoan ngoãn đi theo Iga trở về nhà gỗ.

Sau chuyến đi dạo ngắn hơi nóng, Iga rót hai chén nước, mỗi người một ly.

Disia ôm ly nước uống một hơi cạn sạch, rồi trèo lên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ nằm xuống, đắp chiếc chăn mỏng lên người, sau đó nghiêng đầu nhìn Iga.

Iga lấy một quyển tập tranh vẫn đang xem dở, trải lên chiếc bàn nhỏ bên giường, rồi trèo lên ngồi, lấy hộp bút vẽ ra, chọn bút chuẩn bị tô màu.

Disia nằm trên giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Chưa được vài giây, hắn chợt ngồi bật dậy, leo đến cạnh Iga, ghé vào tai cậu thì thầm: “Iga, tớ quên chưa kể cho cậu nghe tin tức tớ nghe lén được!”

Iga hợp tác hỏi: “Cậu nghe được tin gì thế?”

Disia không nói ngay, trước tiên nhìn quanh một lượt.

Sau khi xác định lão sư Jane sẽ không đột nhiên từ một góc nào đó trong phòng nhảy ra, hắn mới nói: “Tinh linh từ bên ngoài tới đã nói với lão sư Jane là muốn đưa chúng ta ra khỏi cấm địa!”

Iga và Disia sống trong cấm địa từ khi mới ra đời, họ sống cùng người giữ cấm địa là Pháp Thánh Jane và chưa từng đi ra ngoài.

Iga không biết tình trạng của Disia thế nào, nhưng khi cậu sinh ra thì sức khỏe không được tốt, thần trí thường xuyên mê man. Ngoài ăn và ngủ, cậu rất ít khi tỉnh táo. Mãi đến khi tròn hai tuổi, cậu mới dần dần hồi phục bình thường.

Có lẽ do mẫu thụ đã rất suy yếu khi nuôi dưỡng hai người họ, hơn nữa tình trạng của họ lúc sinh ra lại đặc biệt bất thường nên cả hai đều có một chút khiếm khuyết bẩm sinh. Tinh Linh tộc rất lo lắng về điều này nên đã để họ ở lại trong cấm địa, sống gần mẫu thụ để hấp thụ năng lượng của cây mà dưỡng sức.

Giờ đã là năm thứ ba họ sống trong cấm địa, Iga và Disia nhìn bề ngoài thì đã ăn được, ngủ được, chơi được cơ thể đã được bồi bổ rất tốt. Iga tính toán thời gian, ước chừng họ cũng nên ra ngoài gặp mọi người.

Vì Tinh Linh tộc đã phải chờ đợi 500 năm mới có được hai mầm non là họ nên trong lòng họ chờ mong đã lâu.

Iga đón nhận điều này một cách vui vẻ, sau khi chọn xong bút vẽ thì bắt đầu tô màu cho tập tranh, tiện miệng nói: “Thì ra là chuyện này à… Chúng ta lớn rồi, cũng nên rời cấm địa thôi.”

Disia nhìn anh, đôi mắt xanh lơ có chút mơ hồ: “Iga, cậu rất muốn ra ngoài sao?”

“Ưm…” Iga lấy bút chống lên gương mặt nhỏ mũm mĩm suy nghĩ vài giây, rồi quay mặt sang nhìn hắn: “Disia, cậu không muốn ra ngoài sao?”

Disia cúi đầu, lấy cái đầu xù xù màu xám bạc hướng về phía cậu, không nói gì nhưng nhìn có vẻ là không muốn.

Iga đưa ngón tay chọc chọc gương mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại của hắn, Disia lúc này mới ngượng ngùng nói: “Người bên ngoài xấu lắm.”

Iga kinh ngạc, cậu buông bút, hai tay nâng mặt Disia lên hỏi: “Cậu đã từng rời khỏi cấm địa sao? Hay là có kẻ xấu trốn vào cấm địa và cậu đã gặp phải?”

Disia lắc đầu, đều không phải.

Iga khó hiểu nói: “Vậy sao cậu lại biết người bên ngoài xấu?”

Lão sư Jane rất ít khi kể chuyện bên ngoài cấm địa, thi thoảng có nói đến thì chỉ bảo rằng mọi người trong Tinh Linh tộc đều rất yêu quý họ. Disia căn bản không thể tiếp xúc khái niệm kẻ xấu, sao hắn lại đột nhiên nói ra lời như vậy?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play