Chương 59
Đến khi Triệu thị thở hổn hển trèo lên sườn núi, ngẩng đầu lên thì bọn họ đã mất hút. Đường núi này bà ta lại không rành, thành ra chẳng tài nào đuổi kịp.
Triệu thị tức đến nghiến răng: "Hai tên chết tiệt, đi nhanh vậy làm gì, muốn vội về chịu tang chắc?" Bà ta định buông thêm vài câu mắng, thì đột nhiên từ trên cao có một thanh kiếm gỗ đào rơi xuống, đâm xuyên qua mu bàn chân, thủng một lỗ lớn!
"Ai da trời ơi! Cái gì thế này, đau chết mất thôi!" Triệu thị sợ đến giật bắn mình.
Bà ta hốt hoảng rút thanh kiếm gỗ ra, máu chảy ròng ròng, định chạy về nhà, nhưng vết thương đau buốt đến nỗi không thể bước đi bình thường. Bà ta lảo đảo, hụt chân, ngã lăn lông lốc xuống sườn núi.
Trên núi, hai anh em Khương Phong Niên đang mải mê săn bắn, còn ở nhà thì Tiểu Nhu Bảo cũng không ngồi không.
"Hehe!"
Nàng cùng Xuân ca nhi nằm chung một chiếc gối, lâu lâu lại cử động ngón tay, từ không trung lấy ra nào là gà, vịt, cá, tôm, rau củ trái cây, ném ra ngoài. Nàng làm đến mệt đỏ bừng cả mặt.
Thỉnh thoảng Tiểu Nhu Bảo lười kiểm tra kỹ, đồ ném ra cũng có chút lộn xộn. Đến khi làm xong một lúc, nàng mới chợt nhận ra mình hình như đã vô ý ném luôn thanh kiếm gỗ đào ra ngoài...
Xuân ca nhi mắt đen to tròn, ngơ ngác nhìn cô cô, hai tay nhỏ nhắn múa may bắt chước, miệng cười "phốc ha phốc ha" ngây ngô.
Nhìn cháu trai ngày càng mũm mĩm, Tiểu Nhu Bảo thấy ngứa ngáy trong lòng, quên luôn chuyện kiếm gỗ. Nàng véo má Xuân ca nhi, rồi khi không có người lớn nào để ý, nhét vào miệng hắn một viên thịt heo.
"Đi theo cô cô, lúc nào cũng có đồ ăn ngon!"
Thần tiên thiện lương cúng dường nàng tiểu tiên tử này, so với các vị thần uy vũ khác, đã ban phát đủ đầy, chẳng thiếu thứ gì.
Ngoài những nguyên liệu tươi ngon, đôi khi Tiểu Nhu Bảo còn có thêm vài món đồ chơi, điểm tâm, thậm chí là mấy món ăn vặt linh tinh. Nhưng nàng không dám lấy ra thẳng thừng, sợ mẹ và các ca ca phát hiện rồi hoảng sợ, nên chỉ đành để sang một bên, thỉnh thoảng lại lén ăn vụng.
"Ngô..." Xuân ca nhi được cô cô đút cho viên thịt, thơm ngon đến mức mắt sáng rực lên. Cậu chưa quen ăn thịt, liền ngậm viên thịt, ghé lên giường đất mà cắn từng chút một. Nước miếng chảy ròng ròng, chỉ một lát sau đã gặm hết hơn nửa viên, thơm ngon đến nỗi mắt cậu mơ màng, quay sang cười ngây ngô với cô cô.
Thấy cháu trai ăn ngon lành, Tiểu Nhu Bảo lại đút cho cậu thêm một viên nữa, sau đó chính mình cũng núp vào góc, ăn đến phồng cả má, trông hệt như một con chuột nhỏ ăn vụng.
Đến gần trưa, Phùng thị thấy mấy đứa con trai chưa về, sợ khuê nữ đói bụng, nên tính nấu cơm cho nàng trước. Nhưng khi bước vào phòng, bà liền thấy Tiểu Nhu Bảo nằm dang tay chân hình chữ X trên giường đất, bụng nhỏ tròn căng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "ợ" vì no quá.
Phùng thị cảm thấy khó hiểu, định hỏi xem khuê nữ làm sao. Tiểu Nhu Bảo liền đưa tay che miệng, chỉ rung đùi đắc ý mà cười hì hì. Nhìn con gái vui vẻ như vậy, Phùng thị cũng thấy phấn khởi theo, không hỏi nữa mà quay ra ngoài bận việc.
Một lát sau, Lý Thất Xảo bước vào. Nàng hôn một cái lên má cô em chồng, rồi lắc đầu, đến kiểm tra xem Xuân ca nhi có tè dầm không. Ai ngờ vừa bế cậu nhóc lên, thì cậu đã no căng đến mức "ê ê a a" đòi đi ngoài.
Lý Thất Xảo ôm Xuân ca nhi ra ngoài giải quyết, lúc trở về thì mặt mày nhăn nhó: "Nương, đứa nhỏ này hôm nay ăn cái gì mà đi ngoài hôi thế, cách xa mà đã ngửi thấy, làm con suýt quay đầu chạy mất."
Phùng thị mắt lóe lên tia nghi ngờ, vội vàng bước vào phòng xem khuê nữ. Chỉ thấy Tiểu Nhu Bảo chột dạ, nhắm tịt mắt, giả vờ ngủ say.
Lúc này, ngoài sân vang lên một tràng cười lớn. Thì ra Khương Phong Niên và Khương Phong Hổ đã trở về.