Chương 58
Chờ đến khi Tiểu Nhu Bảo tỉnh giấc, bò ra khỏi ổ chăn, mặt trời đã lên cao. Phùng thị liền đưa cho nàng một khối đường mạch nha, rồi ôm nàng ra hầm chứa: "Ngoan Bảo Nhi, ngươi xem, đây là những lễ vật các hương thân trong thôn mang đến để cảm ơn ngươi đó."
Mặc dù không phải là thứ gì quý giá, nhưng những món như một vò trứng vịt muối, hay hai túi quả sơn tra, đều là tự tay các thôn dân làm, gói ghém cả tấm lòng mộc mạc.
Tiểu Nhu Bảo cười khanh khách, để lộ hàm răng trắng nhỏ. Nàng mút lấy đường mạch nha ngọt lịm trong miệng, trong lòng ngọt ngào, lại càng hào phóng khi ném cống phẩm lên núi.
Để giúp các ca ca đỡ vất vả, Tiểu Nhu Bảo đã "dâng" rất nhiều cống phẩm lên núi, giờ đây nàng lại cố ý ném thêm không ít. Nhờ vậy, các thôn dân cũng có thể nhặt nhạnh được chút ít.
Vốn dĩ, ngọn núi phía sau thôn Đại Liễu xưa nay nổi tiếng là nghèo nàn, chẳng có gì ngoài một ít rau dại và nấm rừng. Nhưng giờ đây, khi bỗng nhiên xuất hiện những món quà từ đâu rơi xuống, mọi người không thấy nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng đó là phúc lành do tổ tiên phù hộ, trong lòng càng thêm kính sợ và vui mừng.
Thấy người trong thôn ai cũng hiền lành chân chất, Tiểu Nhu Bảo rất vui vẻ, chẳng ngại chia sẻ "cống phẩm" cho mọi người. Trong năm tháng đói kém, việc một nhà ăn riêng mà để người khác đói khát là điều rất đáng sợ. Nếu cứ để gia đình mình hưởng lợi riêng lâu ngày, không khéo có khi lại thành cái gai trong mắt người khác, dễ bị người ta ganh ghét.
Vậy nên, nàng quyết định để mọi người cùng được hưởng chút thừa thãi, vừa là giúp đỡ làng xóm, vừa là bảo vệ cho chính gia đình mình.
Nhờ phúc khí của Tiểu Nhu Bảo, cuộc sống ở thôn Đại Liễu ngày càng khấm khá hơn. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt các thôn dân dần giãn ra, ai nấy đều rạng rỡ nụ cười.
Huynh đệ nhà Khương càng thêm chăm chỉ, mỗi ngày ít nhất cũng có hai người thay phiên lên núi kiếm sống. Đến khi Phong Cảnh nhập học ở tư thục, thì việc lên núi lại do Phong Niên và Phong Hổ gánh vác, thỉnh thoảng Phong Miêu cũng đi theo góp vui, nhưng cậu chỉ xem là cuộc dạo chơi, chưa tính là chủ lực.
Phùng thị và hai nàng dâu cũng muốn giúp đỡ. Nhưng Khương Phong Niên cho rằng công việc trên núi quá vất vả, lại có rắn rết, côn trùng lui tới, nên nhất quyết không để các nàng chịu khổ.
Mỗi khi Tôn Xuân Tuyết cứ nằng nặc đòi đi theo, Phong Niên chỉ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Lỡ gặp phải lợn rừng hay thú dữ, ngươi bị thương thì biết làm sao? Nhà ta đâu thiếu đàn ông, ngươi cứ ở nhà bầu bạn với nương và muội muội là được rồi."
Nhìn các ca ca đều biết gánh vác trách nhiệm, Tiểu Nhu Bảo chỉ thấy trong lòng ấm áp. Nhà tuy không phải giàu sang, nhưng so với những gia đình giàu có mà chứa đầy xấu xa như Thẩm phủ, thì mạnh hơn gấp trăm lần!
Chỉ là, núi rừng tràn đầy cống phẩm, kẻ vui thì có, mà người lo cũng không ít.
Nhìn thấy dân làng thường xuyên nhặt được trái cây rừng, bắt được thỏ hoang, mà nhà Tam Phòng lần nào cũng trở về với chiến lợi phẩm đầy túi. Đại Phòng nhà Triệu thị thì chỉ có nước đứng ngó mà phát thèm đến chảy cả nước miếng. Sao bà ta đi tranh giành mấy lần, mà chẳng bao giờ được cái gì cả.
Hôm nay, thấy Khương Phong Hổ đeo rìu bên hông, cùng Khương Phong Niên vừa nói cười vừa chuẩn bị lên núi, mắt Triệu thị liền sáng lên. Nghĩ bụng có thể đi theo sau mà nhặt được chút đồ rơi vãi, bà ta vội vàng chạy theo, không kịp suy tính gì nhiều.
"Hai tên này ngày nào cũng đi săn, kiếm được bao nhiêu là thứ, cả nhà có ăn cho căng bụng cũng không hết. Sao không mang qua biếu đại bá với đại bá nương lấy chút tình nghĩa? Đúng là lũ con nhà quả phụ, chẳng có tí nhân nghĩa nào," Triệu thị vừa đi vừa lẩm bẩm, thở dài không ngớt.
Khương Phong Hổ tai thính, nghe rõ ràng tiếng lầm bầm sau lưng. Hắn nhìn đại ca rồi cả hai cùng cười, chẳng nói gì mà chỉ ngầm hiểu với nhau, rẽ ngoặt vào con đường nhỏ.