Chương 60
"Nương, đại bá nương té từ trên núi xuống!"
"A? Sao mà ngã được vậy?"
"Ha ha ha, nàng bảo là trên trời rớt xuống một thanh kiếm gỗ đào, đâm trúng chân làm nàng hoảng quá ngã luôn! Ngài nói xem, có phải đầu óc nàng bị hâm không? Trời cao thế làm sao mà rớt kiếm gỗ đào xuống, sao nàng không bảo là có thể rớt bánh bao chứ!" Khương Phong Hổ cười đến mức ôm bụng, mặt đỏ bừng lên.
Khương Phong Niên cũng cười híp cả mắt: "Bây giờ dân làng ai cũng chê cười nàng, nói nàng lên núi mãi chẳng kiếm được gì, chắc tức đến phát ngớ ngẩn, rồi bắt đầu nói nhảm."
Trong phòng, Tiểu Nhu Bảo vò đầu ngơ ngác. Thật ra nàng muốn nói rằng bầu trời nếu có thể rớt bánh bao thì cũng có thể rớt kiếm gỗ đào... Chỉ là không ngờ thanh kiếm đó lại rớt trúng chuẩn như vậy.
Nhìn qua khe rèm, Phùng thị thấy khuôn mặt tròn trĩnh của khuê nữ đang rúc vào giường, vẻ mặt hí hửng, cười thầm chẳng khác nào con chuột nhỏ gian xảo.
Phùng thị trong lòng khẽ động, nghĩ bụng, chẳng lẽ việc này lại là do khuê nữ nghịch ngợm làm ra...
Sau vụ Triệu thị bị mất mặt một trận, hai anh em Khương Phong Niên cũng không ngơi tay, vội xử lý đống chiến lợi phẩm mang về từ núi. Chuyến đi này họ săn được bốn con vịt hoang, ba con gà rừng, một thùng cá trắm, còn thêm cả nửa sọt nấm và trái cây rừng.
Tôn Xuân Tuyết nhìn mà mắt sáng rỡ, túm lấy cổ một con gà, định ném vào chuồng. Mấy chuyến đi săn gần đây, lượng thức ăn trong nhà ngày một nhiều thêm. Ban đầu, cả nhà cố ăn cho hết, nhưng càng ngày càng dư ra. Thế là họ để bớt vào chuồng nuôi, hoặc chôn xuống hầm để trữ.
Nhưng bây giờ, hầm đã sắp đầy, chuồng gà vịt cũng chật cứng không còn chỗ. Phùng thị nhìn con dâu đang định nhét thêm gà vào chuồng, liền ngăn lại: "Này, dâu cả, ngươi lấy dây thừng buộc mấy con gà này vào bên cạnh xe lừa, mai đem vào thành mà bán."
Tôn Xuân Tuyết lập tức phấn khởi: "Vâng, nương, nếu mỗi ngày đều mang đi bán thì nhà ta cũng có thêm một nguồn thu đấy ạ."
Phùng thị khẽ gật đầu hài lòng. Mấy con gà vịt có thể bán được hai, ba trăm văn, thêm cá trắm nữa thì chắc cũng được bốn trăm văn. Cứ tính như vậy, không đầy một tháng đã kiếm được hơn mười lượng, nhiều hơn cả số lúa gạo bán trong một năm. Nếu bận rộn quanh năm, thu nhập ít nhất cũng cả trăm lượng bạc. Nghĩ đến đáy hòm có thêm ngân phiếu, Phùng thị không khỏi thấy lòng nở hoa, cảm giác cuộc sống ngày càng sung túc.
Nghĩ đến hiện tại trong nhà dư dả đến nỗi không có chỗ để cất thức ăn, Phùng thị và hai nàng dâu là Tôn Xuân Tuyết và Lý Thất Xảo mặt mày rạng rỡ, cảm thấy niềm hạnh phúc tràn ngập.
Vừa làm việc, Tôn Xuân Tuyết vừa cảm thán: "Nhà ta dạo này thực sự khá lên nhiều. Nhớ hồi mới phân gia, khổ không kể xiết."
Con dâu cả vừa mới về nhà đã gặp ngay cảnh phân chia tài sản, Phùng thị nghĩ lại cũng thấy xót xa. Bà "ừ" nhẹ một tiếng.
"Khi đó đúng là khổ cho ngươi. Nhà cửa trống không, ruộng đất thuê mà còn sợ không đủ tiền trả thuế, ngày nào trời chưa sáng, ngươi đã phải mò mẫm ra đồng tưới nước."
Tôn Xuân Tuyết than thở: "Còn không phải sao, ta nhớ lúc xe lừa kéo nước còn bướng bỉnh không nghe lời. May mà có lão tam giúp đỡ, tiếc là bây giờ nhà mình khá lên rồi mà hắn lại không còn..."
Nghe đến đây, sắc mặt Phùng thị lập tức sa sầm. Khương Phong Niên cũng thầm giật mình, vội trừng mắt nhìn tức phụ một cái: "Đang yên lành nói chuyện ngày xưa làm gì, chẳng lẽ sống sung sướng quá không quen, muốn quay lại ngày khổ cực chắc? Vậy đi ra đồng mà đào rau dại ăn đi!"
Tôn Xuân Tuyết lúc này mới giật mình, biết mình lỡ lời. Nàng vội đưa tay che miệng, mặt mày lo lắng. Lão tam Khương Phong Trạch, từ trước đến nay luôn là người mà nương thương yêu nhất, vậy mà nàng lại vô ý nhắc đến khiến cả nhà nhớ đến nỗi đau xưa...