Vở kịch khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, Phó Yến vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắn không hề cảm thấy chút hả hê nào như vẫn thường tưởng tượng khi đánh bại đối thủ. Trái lại, vẻ mặt hắn càng thêm u ám, ngón tay run rẩy dữ dội phải dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế.
Cơn đau đầu như búa bổ giống như hàng triệu con kiến nhỏ đang gặm nhấm từng dây thần kinh, làm cho tâm trạng vốn đã tệ lại càng thêm bực bội như một nồi nước sôi đang sôi trào.
Phó Yến bỗng nhiên giơ nắm đấm, đấm mạnh vào thân cây trước mặt. Phanh! Lá cây rơi ào ào, thân cây rung lên bần bật.
Sau khi trút giận, hắn khoanh tay lại, mặc cho các ngón tay phải đang run rẩy. Vết thương ở mu bàn tay do va chạm ban nãy lớn hơn một chút, máu chảy ra mạnh hơn, tí tách nhỏ xuống mặt đất.
“Chậc, chẳng thể giải tỏa chút nào cả. Càng đánh càng thấy bực mình.”
“Giá như tâm trạng tồi tệ cũng có thể chảy ra dễ dàng như máu vậy thì tốt quá.”
Phó Yến chán nản nghĩ, ngẩng cổ tay lên liếm giọt máu trên mu bàn tay.
Hắn không muốn quay lại khu triển lãm. Hắn cau mày suy nghĩ một lúc mới nhận ra mình thật ra không có nơi nào để đi.
Cuối cùng, hắn cứ thế ngồi xuống bậc thang nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu một lúc, rồi bỏ vào miệng một viên kẹo bạc hà.
Viên kẹo cứng bị nghiến nát trong miệng, phát ra tiếng "kèn kẹt." Viên kẹo xanh nhạt nhỏ bé nhanh chóng vỡ vụn trên lưỡi giống như những mảnh thủy tinh vỡ, gây ra cảm giác đau nhói.
Phó Yến cúi đầu, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi chân.
Hắn từ từ ngước mắt lên. Đứng trước mặt hắn quả nhiên là một người phụ nữ mang khuôn mặt của mẹ hắn, mái tóc dài rối bù, chiếc váy dính những vết máu loang lổ. Bà mấp máy môi, như đang buộc tội điều gì đó.
“... Cút.”
Phó Yến siết chặt chú gấu bông trong túi. Bóng hình người phụ nữ lặng lẽ tan biến thay thế vào đó là người mẹ thật sự đang đứng đó.
Ảo ảnh của mẹ vẫn xinh đẹp như khi còn sống, vẻ mặt hiền dịu, quần áo trắng tinh. Bà chìa tay về phía Phó Yến, mang theo hương bạc hà nhẹ nhàng như muốn vuốt ve má đứa con trai duy nhất.
Phó Yến biết rõ đây chỉ là ảo giác của mình nhưng vẫn cảm thấy có chút thôi thúc, khẽ ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, trong lùm cây truyền đến tiếng sột soạt như có một con vật nhỏ đang di chuyển.
Phó Yến cảnh giác nghiêng tai, ảo giác ngay lập tức tan biến.
Hắn từ từ nghiến chặt răng, quay người lại thấy một nam sinh đứng sau lùm cây, trên đầu còn dính một chiếc lá cỏ không biết từ đâu ra.
... Ngốc nghếch như một con thỏ không biết sống chết trên thảo nguyên, tình cờ bắt gặp cảnh săn mồi của mãnh thú.
Thủy Thanh Gia không ngờ rằng trong kỳ phát tình, mình vẫn có thể chạy nhanh đến vậy. Cậu vừa hỏi đường vừa chạy như bay đến phòng y tế của trường, thở hổn hển hỏi giáo y xin povidone và băng gạc. Vẻ mặt cậu khiến cô giáo y sợ hãi, tưởng rằng cậu đã bị thương nặng lắm.
Thủy Thanh Gia cầm lấy đồ đạc, ôm chặt vào lòng rồi chạy đi. Cô giáo y cứ nghĩ mãi, cảm thấy vết thương nhẹ thì sao phải chạy nhanh đến thế, bèn đuổi theo sau, la lớn: “Không được thì đừng quay lại nữa! Gọi điện thoại đến bệnh viện đi!”
"Em biết rồi! Cảm ơn chị!" Thủy Thanh Gia chạy như bay, giọng nói mềm mại vang vọng trong hành lang bệnh xá, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
Vết thương của người ta có đỡ hay không thì không biết, nhưng trái tim yếu ớt của cậu đã không thể chịu nổi nữa rồi.
Chỉ cần tưởng tượng một chút thôi, rằng nam chính đáng thương bị thương, một mình lặng lẽ rời đi, vừa khóc vừa liếm vết thương... Cảnh tượng thảm thương đó khiến cậu chỉ muốn đấm nát cuốn tiểu thuyết cẩu huyết chết tiệt này.
May mắn là con đường này gần như thẳng tắp, Thủy Thanh Gia trở lại thành công không bị lạc lần nữa.
Chỉ là cậu vừa ló đầu ra đã bị một ánh mắt trông không mấy thân thiện khóa chặt.
Phó Yến chỉ nhìn lại một cách rất đỗi bình thường, nhưng tâm trạng hắn thực sự tồi tệ lại thêm sự xuất hiện của Thủy Thanh Gia không đúng lúc, khiến ánh mắt hắn lạnh hơn bình thường còn đáng sợ hơn cả cái nhìn trên xe buýt.
Thủy Thanh Gia co rúm lại, cả người bị lùm cây che khuất hơn phân nửa, thật sự giống một con thỏ nhút nhát, có thể sợ hãi ngay cả khi gió lay cỏ.
Phó Yến lúc đánh nhau đã nhận ra có người đang theo dõi. Thiếu niên này ngốc đến mức rình trộm cũng không biết trốn. Ánh mắt nồng nhiệt đến mức gần như hóa thành thực thể, như thể sợ người khác không nhận ra. Vừa nãy không hiểu sao lại chạy đi, giờ lại không biết vì sao lại quay lại.
Hân liếc mắt, thấy cậu không phải người quen.
Thủy Thanh Gia ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy rõ biểu cảm lạnh lùng của đối phương. Cậu mím môi, dâng lên một nỗi đau lòng.
Cậu nhớ trong nguyên tác có viết, nam chính nhiều lần bị phản bội từ nhỏ đã không cảm nhận được tình yêu thương, nên vừa thiếu cảm giác an toàn lại vừa yếu đuối. Vì vậy luôn mang đầy vẻ thù địch với mọi thứ trên đời.
Điều này làm cậu nhớ đến một cậu bé Omega ở nhà trẻ, có một vết bớt trên mặt nên bị bạn bè trêu chọc. Lần đầu tiên Thủy Thanh Gia muốn bảo vệ cậu bé, cậu lại bị cậu bé cắn một miếng vào mu bàn tay.
Cậu nghĩ đến đây, hốc mắt đỏ hoe. Cậu nhanh chóng bước ra khỏi lùm cây muốn đến gần để băng bó vết thương cho hắn. Cậu vừa đứng thẳng người lên, băng gạc và povidone trong tay đã bị Phó Yến nhìn thấy.
Phó Yến không thích những người lạ đến quá gần đặc biệt là với một người dường như đang theo dõi mình thì lại càng không cần thiết.
Hắn không cho Thủy Thanh Gia cơ hội tiếp cận. Hắn nhặt ba lô lên, vắt một tay lên vai và cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Thủy Thanh Gia một cái rồi đút tay vào túi quần, bước đi một cách rất ngầu.
Thủy Thanh Gia muốn đuổi theo nhưng lại sợ mình tỏ vẻ quá vội vàng sẽ dọa người ta chạy mất. Mặc dù cậu biết nam chính không phải người xấu cũng không phải trẻ con, chắc chắn sẽ không làm những việc ngây thơ như cắn cậu một miếng nhưng cứ từ từ thì tốt hơn.
Tuy nhiên, cậu vẫn sợ rằng hắn đi rồi thì sẽ rất khó để gặp lại, vì vậy cậu giữ một khoảng cách nhất định, lầm lũi đi theo sau, đóng vai cái đuôi nhỏ của Phó Yến.
Cậu vốn tưởng rằng ba và anh trai mình đều là những sinh viên ưu tú của trường quân đội thì khả năng chống theo dõi của mình cũng rất tốt. Nhưng thực ra cậu lại vụng về như một chú chuột hamster tò mò, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhờ khoảng cách đủ xa và Phó Yến cũng chẳng có tâm trạng để ý phía sau, cậu đã không bị phát hiện.
Hôm nay là cuối tuần, Phó Yến không có lớp. Thủy Thanh Gia từng lo lắng nếu hắn về thẳng ký túc xá thì phải làm sao. Nhưng rồi Phó Yến lại thong thả đi dạo trong khuôn viên trường.
Hắn đi qua một chiếc đình bên hồ, ngồi xổm xuống ở bụi cây ven đường. Rất nhanh, hai chú mèo chui ra thân mật cọ cọ vào chân hắn. Thủy Thanh Gia không dám đến gần chỉ dám nấp sau một chiếc ghế dài, mỉm cười nhìn cảnh gia đình người và mèo hòa thuận.
Phó Yến đưa tay ra, cả hai chú mèo đều nằm xuống lật bụng lên đòi được vuốt ve. Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng chỉ qua hành động có thể thấy tâm trạng của hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Vuốt ve một lúc, mặc dù hai chú mèo vẫn lưu luyến nhưng đã Phó Yến đứng dậy đút tay vào túi quần và đi tiếp.
Thủy Thanh Gia lén lút chạy đến. Hai chú mèo chưa kịp chui lại vào bụi cây, cảnh giác nhìn con người xa lạ này.
Thế nhưng khi Thủy Thanh Gia đưa tay ra, hai chú mèo như nghe thấy một quả cầu cỏ mèo khổng lồ, lập tức kích động vây lấy cậu, cọ cọ cổ vào đầu ngón tay cậu như muốn để lại mùi hương của mình.
Thủy Thanh Gia lục lọi trong túi, lấy ra hai cây xúc xích. Đây là chiến lợi phẩm cậu đã vơ vét được ở nhà gã đàn ông tồi tệ để đề phòng mình bị đói. Lúc này, chúng lại rất hợp để cho lũ mèo ăn.
Mèo trong trường đại học ngày nào cũng được các học sinh cho ăn no, không đến mức đói. Nhưng Thủy Thanh Gia không biết vẫn bóc xúc xích ra. Hai chú mèo rất nể tình, ăn từng miếng nhỏ.
Cậu vui vẻ gật đầu liên tục, nói nhỏ: “Người kia vừa nãy không mang theo đồ ăn. Tôi cho các cậu ăn hộ cậu ấy nhé. Các cậu hãy tốt với cậu ấy một chút, làm nũng với cậu ấy nhiều hơn được không? Cậu ấy đáng thương lắm giống các cậu không có nhà để về.”
Sau khi dặn dò lũ mèo phải chăm sóc Phó Yến thật tốt, Thủy Thanh Gia vội vã phủi những mảnh vụn trên tay, vứt rác vào thùng rồi chạy chậm đuổi kịp người đáng thương đang sắp khuất dạng ở cuối con đường.
Phó Yến cứ thế đi lang thang khoảng nửa tiếng thì cơn đau đầu cũng dần dịu đi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lấy viên kẹo trong túi ra đặt lên lòng bàn tay ngửi. Không biết có phải ảo giác hay không, mùi bạc hà của loại kẹo này ngày thường không thơm đến vậy, vậy mà hôm nay dù chỉ để trong túi áo khoác cũng có thể ngửi thấy rất rõ.
Lúc này đã qua giờ ăn trưa, Phó Yến đi thẳng đến nhà ăn. Thủy Thanh Gia đương nhiên cũng đi theo sau.
Phó Yến đi thẳng đến quầy ăn rẻ nhất ở tầng một, tìm một bàn trống ngồi xuống. Hắn vào phòng vệ sinh rửa qua vết thương, sau đó mang khay đồ ăn đi lấy cơm.
Thủy Thanh Gia kéo mũ áo khoác lên, còn cầm một tờ bản đồ trường học ở quầy báo chí, giả vờ đọc sách nhưng thực ra lại lén lút quan sát khay đồ ăn của Phó Yến, một phần rau xào, khoai tây chiên, cơm và một bát canh trông như được tặng miễn phí.
“Mình biết ngay mà!”
Thủy Thanh Gia rưng rưng nước mắt.
Hắn chắc chắn từ trước đến nay chỉ ăn những món không có dinh dưỡng này. Lại chẳng có ai cho tiền sinh hoạt, trong nhà lại còn có một người cha tồi tệ suốt ngày kéo chân sau. Cậu thật sự không biết nam chính đáng thương này đã lớn lên như thế nào.
Cậu véo vào cánh tay gầy yếu của mình, rồi lại nhớ lại trạng thái chiến đấu hổ báo của Phó Yến lúc nãy cùng với cảm giác cơ bắp săn chắc trên xe buýt. Cậu rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ muốn lớn lên khỏe mạnh như vậy phải dựa vào thiên phú, không cần ăn nhiều cơm? Hay là hào quang của nam chính mạnh đến vậy, ăn ít thế mà vẫn có vóc dáng đẹp?
Thủy Thanh Gia nhẹ nhàng tránh Phó Yến, cũng đi đến quầy đồ ăn, tùy tiện chỉ vào vài món nóng hổi. Cuối cùng, cậu chắp tay như một chú cún con trước mặt cô nhân viên múc cơm với đôi mắt to tròn, thành khẩn và đáng thương:
“Cô ơi, giúp cháu một việc được không ạ? Bạn học kia của cháu vì hoàn cảnh gia đình không tốt nên ngày nào cũng ăn không đủ no. Cháu ngại giúp trực tiếp, cô có thể nói là tặng cho cậu ấy không ạ?”
Cô nhân viên múc cơm nhìn thấy Thủy Thanh Gia đáng yêu như vậy, tim tan chảy, làm sao có thể từ chối được một lời đề nghị lịch sự như vậy. Hơn nữa lại là làm việc tốt, cô liên tục gật đầu.
Cô bưng khay đồ ăn ra, trước khi đi còn giơ ngón cái lên với Thủy Thanh Gia, vẻ mặt như muốn nói “cứ giao cho cô nhé.”
Không biết cô nói gì, Phó Yến gật đầu không từ chối.
"Mình đúng là một thiên tài nhỏ thích giúp đỡ mọi người!" Thủy Thanh Gia thầm tự thưởng cho mình một bông hoa hồng nhỏ trong lòng.
Nhà ăn của trường học quả thật đôi khi sẽ có những món ăn bán không hết, họ sẽ cho thêm vào suất ăn của những người may mắn. Phó Yến không hề nghi ngờ chỉ là hắn từ trước đến nay không có món nào đặc biệt thích, ăn cơm chỉ để no bụng.
Nhưng với phẩm đức không lãng phí thức ăn, hắn vẫn ăn thêm hai miếng và lúc đứng lên, hắn thấy hiếm khi bụng lại có cảm giác no căng.
Cùng lúc đó, hắn lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt vẫn nồng nhiệt như lúc nãy.
Phó Yến nhíu mày nghiêng người. Tim Thủy Thanh Gia đập thình thịch, cậu vội vàng dùng bản đồ che nửa mặt, cắm đầu vào điện thoại giả vờ đang xem gì đó, lát sau lại lấy tai nghe ra giả vờ gọi điện. Tóm lại, khi con người xấu hổ họ sẽ giả vờ bận rộn.
Phó Yến không nhận ra cậu, bưng khay rời đi.
Thủy Thanh Gia thở phào nhẹ nhõm đi vòng qua quầy thức ăn để cảm ơn cô nhân viên.
Cậu nói ngọt, cười tươi, dỗ cho cô nhân viên vui vẻ ra mặt. Cô ấy lập tức cho Thủy Thanh Gia một hộp cherry nhỏ.
Thủy Thanh Gia cảm ơn rối rít, rồi lại tiếp tục đi theo sau Phó Yến, đóng vai thám tử.
Lần này, Phó Yến đang đi thì bỗng dừng lại. Thủy Thanh Gia nghe thấy điện thoại hắn rung.
Phó Yến lấy điện thoại ra nghe. Vì không dùng tai nghe, giọng nói bên kia phát ra ngoài là một giọng nữ khá nghiêm túc.
“Phó Yến, công việc ở gian hàng xong chưa? Em đến văn phòng của cô một chuyến, cô có chút chuyện muốn nói với em.”