Thủy Thanh Gia không ngờ mình lại có chút mù đường. Rõ ràng đã xuống tàu điện ngầm ở ga Đại học Vân Thành chỉ cách trường chưa đến 500 mét, vậy mà cậu vẫn đi lạc vòng đi vòng lại một lúc lâu mới thấy cổng trường.
Cậu nhìn cánh cổng trường đại học trọng điểm uy nghiêm, khí thế với những hàng chữ bút bay rồng múa cùng các du khách đang chụp ảnh lưu niệm dưới cổng, mắt tròn xoe trong lòng thầm thốt lên một tiếng "Oa" thật lớn.
“Oa! Hóa ra đại học trông như thế này! Mình chỉ học bằng cách giảng bài với AI ở nhà thôi mà...”
Lúc này, Phó Yến đã vào trường từ một cổng phụ khác gần khu triển lãm hơn. Hắn đeo thẻ làm việc, khoác lên mình chiếc áo choàng của sự kiện. Sau khi gật đầu chào hỏi hai tình nguyện viên đã có mặt, hắn đặt ba lô ở hậu trường và đi đến khu triển lãm để giúp đỡ.
Đúng dịp trường kỷ niệm ngày thành lập và tổ chức hội nghị giao lưu toàn quốc cho một dự án nghiên cứu khoa học trọng điểm nên khu triển lãm mở cửa cho khách tham quan. Số lượng người ra vào không ngớt.
Phó Yến và hai tình nguyện viên khác phải vừa hướng dẫn, giới thiệu các dự án, vừa ngăn các em nhỏ do phụ huynh dẫn đến chạm vào hiện vật, bận rộn tối mặt tối mũi.
Phó Yến phụ trách chính một dự án về module robot mà hắn đã tham gia hoàn thành. Chạy đi chạy lại vài vòng, hắn thấy hơi nóng nên cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi bên trong lên để lộ cổ tay với các khớp xương rõ ràng.
Vì phép lịch sự, hắn cũng tháo khẩu trang.
Kết quả, số lượng cả nam và nữ đến hỏi đường với khuôn mặt đỏ bừng, bất giác tăng lên. Thậm chí một đám đông nhỏ còn tụ lại trước gian hàng.
Phó Yến thấy vẻ bối rối trên mặt hai người kia.
Hắn lạnh nhạt cúi mắt, trả lời ngắn gọn những câu hỏi về đường đi, sau đó dứt khoát quay về hậu trường để chuẩn bị vật phẩm hậu cần cho cuộc họp.
"Phó học trưởng luôn được yêu thích như vậy sao?" Một nữ sinh năm nhất tóc ngắn khẽ huých bạn mình, nhìn bóng Phó Yến đi xa.
"Đây là còn đỡ đấy. Hồi mới nhập học, số người tỏ tình với cậu ấy nhiều không đếm xuể. Sau này, mọi người đều biết cậu ấy không được tốt cho lắm... Thôi thôi, chúng ta mau làm việc đi." Nữ sinh tóc dài chạm nhẹ vào thái dương, nhận ra mình vừa lỡ lời nói xấu về Phó Yến, vội vàng đi về phía gian hàng.
Linh hồn hóng chuyện của nữ sinh tóc ngắn bừng bừng bốc cháy, cô đuổi theo: “Này! Đừng nói chuyện nửa chừng vậy chứ, học tỷ! Ủa?”
Đi ngang qua cầu thang, nữ sinh vừa nói chuyện vừa quay đầu, bỗng thấy ba nam sinh vạm vỡ đi lướt qua.
Cô chỉ tay, vội vàng kéo người bạn học tỷ đang cắm đầu đi: “Chị nhìn xem, mấy người kia không phải là những kẻ đầu gấu nổi tiếng của khoa thể dục thể thao sao? Sao họ lại có vẻ đang đi tìm Phó học trưởng thế nhỉ? Không lẽ có chuyện gì?”
“Đừng bận tâm! Mau làm việc đi. Em chỉ cần nhớ, chị không biết, chị không dám hỏi là được. Chị khuyên em thêm một câu này nữa nhé...”
“Tránh xa Phó Yến ra.”
Phó Yến đang bỏ từng gói trà vào những chiếc cốc in logo của trường.
Công việc này rất hợp với hắn nhưng đầu hắn lại bắt đầu đau âm ỉ, thái dương giật giật, khiến hắn không thể tập trung làm bất cứ việc gì.
Phanh!
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Hắn u ám ngẩng đầu, vừa lúc thấy ba người ngang nhiên bước vào. Cánh cửa đập mạnh vào tường khiến một vài mảng tường tróc ra.
Người đi đầu cao to vạm vỡ, hất cằm về phía Phó Yến: “Ồ, lại đi làm à? Đại học bá lại không có tiền ăn cơm rồi sao?”
Diêu Kiệt. Lại là hắn.
Phó Yến siết chặt cơ hàm, im lặng tránh mặt, tiếp tục bày những chiếc cốc lên bàn. Hắn vẫn nhớ lời cô Vương dặn dò. Với trạng thái hiện tại của mình, nếu hắn lên tiếng và gây ra xung đột với ba tên này rất có thể sẽ không thể rời khỏi đây một cách bình yên.
Giang Kiệt bị vẻ ngạo mạn của Phó Yến chọc tức, hắn ta tiến lại gần, tặc lưỡi đánh giá bộ quần áo đơn giản của hắn: “Này, tao nghe nói mày lừa được nhiều cô gái lắm à? Mẹ mày ngày xưa làm cái nghề đó đúng không? Mày chi bằng tìm một ai đó bao nuôi đi, nằm một chỗ cũng có tiền.”
Hai người bạn cùng phòng của Diêu Kiệt đứng phía sau ra vẻ khuyên can: “Thôi đi mày, mày nhìn bộ dạng tiểu bạch kiểm của cậu ta kìa. Mày mà đấm một cái, chắc cậu ta bay ra xa 3 mét mất.”
Diêu Kiệt nhún vai, buông tay: “À, đấm á, vậy không phải lỗi của tao. Tại Tiểu Hà gần đây thích cậu ta quá.”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã đưa tay đẩy vai Phó Yến.
Phó Yến vẫn im lặng, lúc này haqns bình tĩnh đặt ấm trà xuống, thản nhiên vươn tay ra chụp lấy cánh tay của Diêu Kiệt.
Thậm chí vì quá ghê tởm hắn chỉ dùng hai ngón tay như thể chạm vào một thứ dơ bẩn.
Ba người kia không hề thấy rõ động tác của Phó Yến. Họ chỉ thấy hắn khẽ cử động cánh tay, rồi Diêu Kiệt đã bay ngang ra đâm sầm vào bức tường trống duy nhất.
Tách, tách.
Phó Yến từ từ đi đến trước mặt Diêu Kiệt, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập sự thờ ơ.
Hắn cúi xuống nở một nụ cười lạnh lẽo: “3 mét thôi à. Đánh mày còn sợ bẩn tay.”
Thủy Thanh Gia cuối cùng cũng đến được con đường chính giữa trường. Những chiếc lá bạch quả vào cuối thu đã ngả vàng, gió thổi qua khiến chúng rơi đầy trên mặt đất. Sau cơn mưa phùn, những chiếc lá vàng trên nền đất ẩm ướt còn đẹp hơn cả một bức tranh thủy mặc.
Cậu đang vui vẻ ngắm cảnh tiện thể tính toán xem làm thế nào để lừa hai gã đàn ông tồi tệ nhà họ Giang một khoản nữa để có thể đường đường chính chính vào học.
Trong cốt truyện, nhân vật mẹ nhỏ này trước khi phục vụ Giang gia cũng từng đi học thì phải.
Thủy Thanh Gia mải suy nghĩ nên không để ý rằng ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh đều đang dán chặt vào mình.
Cậu sợ lạnh, khi chạy khỏi Giang gia để trông thật khí thế và không giống bị đuổi ra, Thủy Thanh Gia đã cố gắng mang theo ít hành lý nhất có thể nhưng quần áo mùa thu của cậu thì vẫn đủ ấm áp!
Chiếc áo khoác phao ngắn màu vàng nhạt và áo len cổ lọ được lựa chọn cẩn thận không những không làm cậu trông mập mạp mà ngược lại tôn lên làn da trắng hồng và đôi chân thon dài. Đôi mắt màu nhạt và mái tóc ngắn mềm mại màu vàng rơm khiến cậu trông giống một búp bê Tây Dương đang bước đi.
Trong khuôn viên trường học thường chỉ có hai kiểu người, người tràn đầy sức sống và người mang vẻ uể oải. Còn Thủy Thanh Gia lại có một vẻ đẹp tự nhiên chưa được mài giũa như một viên ngọc thô, nhưng lại toát ra sự dịu dàng.
Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như một idol nhưng không hề có khoảng cách, dĩ nhiên được mọi người yêu thích.
"Bạn học ơi, xin chờ một chút được không?" Thủy Thanh Gia đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bỗng có người vỗ vai.
Cậu ngây thơ quay lại, thấy một nam sinh cao to, tuấn tú, đầu cắt tóc ngắn. Sau khi hai người nhìn nhau, đối phương càng thêm bối rối, gãi gãi gáy, lóng ngóng giơ điện thoại lên, lắp bắp: “Cái... cái đó, tôi thấy cậu rất dễ thương muốn kết bạn, được không?”
Thủy Thanh Gia chớp chớp mắt nhìn mã QR kết bạn trên điện thoại của đối phương, lập tức hiểu ra.
Mặt cậu nóng bừng. Cậu đút cả hai tay vào túi, bối rối nắm chặt lớp lót bên trong áo khoác phao, ánh mắt chột dạ liếc ngang liếc dọc.
Nếu có người quen của cậu ở đây, họ sẽ biết đây là biểu hiện quen thuộc của Thủy Thanh Gia khi cậu cố gắng tìm cớ.
“Nhanh nghĩ đi não ơi, làm thế nào để từ chối một cách lịch sự nhưng không để lại đường lui cho người muốn kết bạn với mình đây!”
Thủy Thanh Gia đáng thương cắn môi, cổ đỏ bừng.
Ánh mắt đối phương nhìn cậu quá nồng nhiệt, một loại khao khát mà Thủy Thanh Gia luôn khó đối phó. Những bong bóng hồng xung quanh gần như muốn nuốt chửng cậu.
Cậu biết đây chỉ là một cuộc giao tiếp bình thường, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân khi nhớ lại lần nọ, vì quân hàm của ba, cậu đã bị một Alpha giả vờ bị thương lừa vào con hẻm vắng. Cậu suýt chút nữa đã bị dẫn dắt vào kỳ phát tình. Lòng bàn tay cậu từ từ đổ mồ hôi.
"Tôi, tôi đang vội phải đi trước, xin lỗi nhé." Thủy Thanh Gia vội vàng gật đầu với bạn học, rồi bỏ đi như thể có ma đuổi phía sau. Cậu đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng thì chạy biến.
Để cho cái cớ có việc gấp của mình trông thật đáng tin, Thủy Thanh Gia cứ thế cắm đầu chạy thẳng về phía trước, bước chân kiên quyết.
Mãi cho đến khi chạy đến một nơi vắng vẻ, cậu mới dừng lại,thở phào nhẹ nhõm, khẽ vỗ ngực như tự an ủi bản thân.
Thủy Thanh Gia tự thấy mình vẫn chưa đủ kinh nghiệm để đối phó với chuyện tình cảm nên vẫn nên tập trung vào sự nghiệp trước, lo cho bản thân và nam chính đã.
Nhưng cứ lang thang vô mục đích thế này cũng chẳng đi đến đâu. Cậu không nghĩ mình và nam chính lại có duyên đến mức có thể gặp lại lần nữa. Thủy Thanh Gia nhìn xung quanh muốn tìm một ai đó để hỏi đường.
Đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên vang lên một tiếng kêu đau đớn, xen lẫn với tiếng nắm đấm đấm vào da thịt nghe rất nặng, khiến lòng người căng thẳng.
Thủy Thanh Gia lo lắng đẩy những lùm cây rậm rạp ra, cúi thấp người né những cành cây sượt qua đầu giống như một con mèo đang thò đầu rình rập trong bồn hoa, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nơi này trông giống như cổng sau của một tòa nhà thí nghiệm. Bên cạnh lán xe bỏ hoang, vài người đang vật lộn với nhau. Người bị mấy tên vạm vỡ vây đánh chính là người cần tìm thì chẳng thấy, tìm chẳng thấy lại đến - nam chính!
Thủy Thanh Gia có cảm giác như nhìn thấy người thân, nước mắt nóng hổi chực trào. Tiếc là bây giờ không phải lúc để tâm sự. Cậu lo lắng, liệu nam chính đáng thương của mình có bị đánh đến vỡ đầu chảy máu không?
Phải làm sao bây giờ? Tin tức tố của mình có thể đánh gục ba gã đàn ông vạm vỡ kia không? Liệu việc đột nhiên xuất hiện có gây thêm phiền phức cho nam chính không?
Thủy Thanh Gia suy nghĩ thật nhanh, sợ rằng chỉ chậm một giây thôi, cậu sẽ phải nhìn thấy cảnh nam chính bị đẩy ngã xuống đất, máu me be bét.
Cậu từ từ siết chặt nắm đấm, thầm quyết định chỉ cần nam chính có chút yếu thế, cậu sẽ lập tức xông lên cứu viện!
Nhưng sự việc lại hoàn toàn không diễn ra theo những gì cậu tưởng tượng.
Nam chính đáng thương đứng một mình, ban đầu quả thật có chút yếu ớt. Hắn thỉnh thoảng ấn vào thái dương, khẽ thở dốc. Thủy Thanh Gia còn thấy, cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng, gân xanh nổi rõ dưới da như thể đang phải nhịn đau.
Tuy nhiên hắn lại không lùi lại nửa bước, đứng vững như một cây tùng trong mưa gió.
Thiếu niên ra tay dứt khoát. Dù Thủy Thanh Gia không hiểu nhưng nhìn dáng vẻ đau đớn của ba người kia thì hắn đã đánh trúng nhiều chỗ hiểm. Hắn nhanh chóng chiếm thế thượng phong, đánh cho họ liên tục lùi bước!
Hơi thở của Thủy Thanh Gia nghẹn lại. Những cành cây lay động trong gió, sượt qua hàng lông mi đẹp đẽ của cậu giống như đang khuấy động mặt hồ trong tim.
Nam chính đáng thương không hề giống với những gì cậu nghĩ... Phải nói là khác biệt quá lớn.
Thế nhưng Thủy Thanh Gia như bị nam châm hút chặt, ánh mắt dán chặt vào người thanh niên lạnh lùng như băng tuyết kia, không thể rời đi.
Trận chiến sắp kết thúc, Thủy Thanh Gia vẫn chưa hoàn toàn thở phào, bỗng thấy một kẻ bị đánh ngã từ từ đứng dậy. Ánh sáng kim loại sắc nhọn lóe lên từ nắm đấm hắn.
“Là một con dao!”
Đầu Thủy Thanh Gia "ong" một tiếng. Tay cậu nhanh hơn suy nghĩ. Cậu vội vàng nhặt một hòn đá trong tay, nhắm thẳng vào mặt gã đang định đánh lén và ném thật mạnh.
Thể chất của Omega vốn yếu kém, không thể học võ hay sử dụng súng. Nhưng Thủy Thanh Gia xuất thân từ gia đình quân đội, ba và ba ba đều là những xạ thủ nổi tiếng. Cậu từng theo họ tập bắn nên kỹ năng ném của cậu chính xác hơn người bình thường rất nhiều.
Hòn đá đi một đường xảo quyệt, đập vào mũi Diêu Kiệt khiến máu mũi hắn ta lập tức chảy ra. Hắn kêu lên một tiếng, ôm mặt, cùng hai người kia chật vật lùi lại. Trước khi đi hắn còn nghiến răng nghiến lợi buông lời đe dọa, bảo Phó Yến hãy đợi đấy.
Một màn diễn nhân vật phản diện kinh điển khiến Thủy Thanh Gia muốn bật cười.
Nhưng nụ cười của cậu lại vụt tắt.
Bởi vì Phó Yến đứng đó, thở dốc. Một vết máu đỏ chói mắt chảy dài trên mu bàn tay đẹp đẽ của hắn, giống như một con rắn độc, uốn lượn bò về phía đầu ngón tay.
"!!" Nam chính đáng thương bị thương rồi!
Lòng Thủy Thanh Gia thắt lại, cảm giác như chính mình cũng đang đau. Cậu không ngừng tự trách. “Giá như vừa nãy mình đã xông lên giúp cậu ấy đánh nhau, đứng nhìn người ta ngây người là sao chứ?”
Thấy Phó Yến không có ý định rời đi, cậu cắn môi quay đầu chạy về phía phòng y tế.