Ồn ào ư? Cậu ồn ào lúc nào!

Trong vài lần gặp gỡ ngắn ngủi, đây đã là lần thứ hai Thủy Thanh Gia nhìn bóng lưng của Phó Yến và còn bị ném một cái nồi đen oan uổng đến chết. Cậu nhảy chồm chồm tại chỗ trông như một chú mèo con giận dỗi, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại không đuổi theo nữa.

Cậu biết những người có tâm lý đáng thương như vậy thường có tâm lý phản kháng rất mạnh. Nếu lúc này tiếp tục theo đuổi, rất có thể sẽ gây ra hiệu quả ngược lại và kế hoạch nuôi dưỡng bé con của cậu sẽ bị trì hoãn hoặc thậm chí thất bại.

Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh Phó Yến rất có thể bị người khác bắt nạt ở những nơi mà cậu không thể biết và từ đó gây ra những vấn đề tâm lý này, Thủy Thanh Gia tuyệt đối không thể chịu đựng được!

Chiêu này gọi là lấy lui làm tiến!

Thủy Thanh Gia đi đi lại lại tại chỗ nhìn Phó Yến không hề quay đầu lại mà rời đi, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu cậu.

Nếu đối phương quá cảnh giác, vậy mình sẽ thường xuyên xuất hiện, từ từ tạo sự hiện diện, tiện thể đóng vai vệ sĩ chờ đến khi Phó Yến quen với sự tồn tại của mình, rồi dần dần trở thành bạn bè. Tốt nhất là còn có thể dọn ra khỏi ký túc xá, điều này sẽ càng có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần của bé con đáng thương đó.

Mặc dù lúc đến thì bị lạc đường, nhưng Thủy Thanh Gia đã nhớ rõ đường ra khỏi trường, không tốn chút sức lực nào đã quay lại ga tàu điện ngầm và lấy hành lý đã gửi.

Trong lúc chờ tàu điện ngầm, cậu lên mạng học cách xem nhà, rồi liên hệ với người môi giới ban nãy. Cậu nói giá cả không thành vấn đề và muốn xem tất cả các căn hộ gần trường để chọn ra một căn tốt nhất và phù hợp nhất. Nếu vị trí địa lý đặc biệt thuận lợi thì mua luôn cũng được.

Gặp một khách hàng sộp dễ tính như vậy, người môi giới không hề có ý kiến gì, hai người hẹn nhau xem nhà rất suôn sẻ.

Thủy Thanh Gia không có nhiều kinh nghiệm thuê nhà, nhưng là một Omega, tin tức tố khiến cậu có cảm giác với môi trường xung quanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều. Cuối cùng, cậu quyết định mua một căn bất động sản rất gần trường. Vì chủ nhà cũ muốn đi du học nước ngoài nên giá cả cũng rất hợp lý.

Cậu chọn nơi này chủ yếu vì khi bước vào, không gian mang lại cảm giác thoải mái, rất giống nhà. Hơn nữa, phòng ngủ chính có một cửa sổ kính lớn, đối diện là một công viên giữa lòng thành phố với cây xanh được trồng rất đẹp. Cậu nghĩ rằng khi đêm xuống nhìn ra ngoài từ đây chắc chắn sẽ thấy cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố.

Người môi giới rất biết cách chiều lòng khách. Vừa tươi cười, anh ta vừa nói: “Thưa anh, anh vẫn còn đang học đại học phải không? Thật là thành công. Vị trí ở đây rất tốt, đi đến trường rất tiện.”

Thủy Thanh Gia vừa gật đầu vừa lắc đầu, ra vẻ như đã học được trên mạng: “Cũng được. Chủ yếu là tiện cho việc nuôi con.”

Người môi giới kinh ngạc, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng khi xuống lầu, anh ta lại lén nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu vài lần.

“Không thể nhìn ra được, tuổi còn nhỏ thế này mà đã có con rồi sao?”

Sau khi chốt xong chuyện nhà cửa, Thủy Thanh Gia không chần chừ một phút nào, ngày hôm sau đã bắt tay vào việc trang trí.

Vì tỉ lệ nữ giới trong số Omega cao hơn, nên những người bạn ban đầu của Thủy Thanh Gia cũng phần lớn là nữ. Cậu đã chọn một đội thi công toàn nữ giới, còn bản thân thì ở khách sạn dưới tầng. Thỉnh thoảng cậu mới lên xem.

Nói là trông coi, nhưng thực ra là mời các công nhân đang vất vả uống trà sữa. Giờ nghỉ trưa thì cùng nhau thảo luận bản vẽ thiết kế, nghiên cứu những hộp cơm ngon gần đó. Bận tối mặt tối mũi, vài ngày sau cậu mới nhớ ra phải nhắn tin cho Giang Trình Hiên để nói chuyện quay lại trường học.

Cậu lấy điện thoại ra thì sững người. Cậu vỗ trán, nhớ lại lúc rời khỏi nhà Giang, vì để trút giận cậu đã nhanh chóng và dũng cảm xóa số của cả hai cha con họ.

Đến lúc này, Thủy Thanh Gia mới nhận ra, ngay cả chiếc điện thoại này cũng là của chính cậu. Chỉ là nội dung bên trong hoàn toàn khác với ban đầu. Cậu tự hỏi có phải vì lúc xuyên sách, chiếc điện thoại đang ở trong túi nên nó cũng xuyên qua cùng cậu.

Cậu mở danh bạ, may mắn là số điện thoại vẫn còn đó.

Thủy Thanh Gia do dự một chút, vẫn không gọi trực tiếp mà soạn một tin nhắn.

Mấy ngày nay, cậu dùng câu "Tôi có một người bạn" để trò chuyện với những cô gái mới quen và học được rất nhiều.

Hai cha con Giang lúc này đang chìm đắm trong việc liếm cẩu bạch nguyệt quang của cả hai, mọi hành động đều sợ sơ suất một cái là làm phật lòng bảo bối mới từ nước ngoài trở về.

Hơn nữa, mối quan hệ của họ trông có vẻ hòa hợp nhưng thực chất lại rất plastic.

Vậy thì mình có thể dựa vào điểm này, nắm bắt tâm lý của cả hai.

Vì thế, cậu đã rất lịch sự nhắn tin, bày tỏ mong muốn Giang Trình Hiên có thể giúp cậu khôi phục bằng cấp trước khi làm việc cho Giang gia. Nếu không, cậu không ngại nói cho Trì Diên biết về thói quen sinh hoạt cực kỳ tệ của hắn ta.

Sau khi gửi tin nhắn, Thủy Thanh Gia chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

Không ngờ rằng Giang Trình Hiên, người xưa nay hiếm khi trả lời tin nhắn của cậu, lại trả lời ngay lập tức: “Được, ngày mai anh sẽ trả lời em.”

“Đối phó với tên tra nam đang chìm trong tình yêu, dẫn dụ họ cạnh tranh nhau quả nhiên là nắm đằng chuôi mà.”

Thủy Thanh Gia giơ ngón trỏ lên lắc lắc, hài lòng ngả lưng xuống ghế sofa.

Điện thoại lại kêu "đinh" một tiếng. Cậu cầm lên xem vẫn là Giang Trình Hiên: “À, Gia Gia, để tiện liên lạc hay em thêm lại anh nhé.”

"Mơ đi!" Thủy Thanh Gia hừ một tiếng. “Khó khăn lắm mới thoát khỏi nhà các người, tôi còn thấy ghê tởm khi lưu phương thức liên lạc của các người trong điện thoại đấy.”

Cậu nghiêm mặt, đáp lại một cách đàng hoàng: “Không cần, cứ liên lạc ở đây là được, thưa anh Giang.”

Điện thoại im lặng, không có tin nhắn mới nào đến. Không biết Giang Trình Hiên đã từ bỏ hay chưa.

Trời dần tối, Thủy Thanh Gia nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ. Có lẽ ngày mai sẽ lại trở lạnh.

Cậu trở mình, ôm gối vào lòng, nằm ngửa nhìn đèn trần, trong đầu không ngừng nghĩ về Phó Yến.

“Một người trẻ tuổi cao lớn như vậy, ăn uống không tốt, quần áo cũng có vẻ không đủ dày. Không biết nếu trời trở lạnh hay mưa thì có bị cảm không nhỉ?”

“Hơn nữa, tính cách của cậu ấy trông có vẻ rất dễ bị bắt nạt. Chắc hẳn quan hệ với bạn bè, bạn cùng phòng đều không mấy hòa hợp, nhất định rất thiếu thốn tình cảm nên mới yếu đuối và nhút nhát như vậy.”

“Đúng là một bé con đáng thương!”

Thủy Thanh Gia siết chặt chiếc gối ôm mang từ nhà đến, không kìm được thở dài. “Thật khiến người ta lo lắng. Cảm giác như nam chính hoàn toàn không học được cách chăm sóc bản thân. Khi hai người ở chung, nhất định phải uốn nắn lại cái thói xấu này của cậu ấy.”

“Ding dong, chào mừng quý khách.”

Trong cơn gió lớn, Phó Yến không hề run rẩy vì lạnh như Thủy Thanh Gia nghĩ cũng không bị bạn cùng phòng bắt nạt. Hắn đội mũ trùm đầu, đẩy cánh cửa của một cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở dưới lầu. Chuông gió điện tử trên cửa phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Lúc này đúng lúc sắp đến giờ đổi ca buổi tối. Người bán hàng ở quầy không mấy để tâm ngẩng đầu lên nhìn, rồi nhanh chóng cúi xuống tiếp tục xem điện thoại.

Phó Yến lặng lẽ đi qua các kệ hàng, rất nhanh đã tìm thấy thứ mình muốn: loại kẹo bạc hà hắn thường ăn nhất.

Sau vụ tai nạn thời thơ ấu, tinh thần của Phó Yến bắt đầu có vấn đề: thường xuyên đau đầu, gặp ác mộng, chán ăn, khó ngủ và thấy ảo giác khi tâm trạng cực kỳ tồi tệ hoặc khi trời mưa.

Phó Yến khi đó mới chỉ hơn mười tuổi, tự đánh giá rằng không quá nghiêm trọng vẫn có thể khắc phục được.

Hắn không cần ngủ nhiều, vì hắn cần làm thêm để trả học phí và chi phí sinh hoạt.

Cũng không cần ăn uống đầy đủ, ăn cơm vốn chỉ để lấp đầy bụng.

Vì vậy, Phó Yến chưa bao giờ đến bệnh viện. Hắn đã tự tìm ra phương pháp giải quyết phù hợp nhất cho mình.

Mẹ hắn lúc còn sống đã trồng rất nhiều bạc hà. Hắn không biết là loại gì, nhưng mùi hương của nó rất tươi mát và ngọt ngào.

Trong ký ức của Phó Yến, mẹ hắn thỉnh thoảng sẽ ngồi bên ban công, ngón tay khẽ chạm vào những chiếc lá xanh non, ánh mắt trống rỗng như đang nhìn về nơi xa xăm, nhưng cũng như không nhìn thấy gì cả.

Sau đó, khi mẹ dùng đôi bàn tay đầy vết sẹo ấy chạm vào hắn sẽ để lại một mùi hương dễ chịu giống như lá bạc hà.

Phó Yến mê mẩn tìm kiếm tất cả những thứ có vị bạc hà để an ủi những dây thần kinh đang tan vỡ của mình.

Loại kẹo dẻo này là món hắn rất thích. Hắn thường mua nó từ hồi cấp hai, bởi vì nó đủ mềm và khi cắn nhẹ một cái, hương vị mạnh mẽ sẽ lan tỏa ra.

Thế nhưng, sau khi ăn xong viên cuối cùng trong túi ở trường học ngày hôm đó và ăn tiếp những viên kẹo ở nhà, anh bỗng cảm thấy hương vị của chúng không còn giống nữa.

Việc miêu tả sự khác biệt không quá giống nhau này ở đây rất khó để diễn tả, nó có vẻ tốt lên hay tệ đi. Tác dụng trấn an tinh thần của nó dường như đột nhiên trở nên kém đi, bởi vì tinh thần hắn vẫn phấn chấn, nhưng gần đây hắn cũng không còn bị đau đầu, tốc độ đi vào giấc ngủ cũng nhanh hơn nhiều so với bình thường.

Hắn cầm lấy gói kẹo mềm trên kệ đưa lên ngửi một chút, cũng không cảm nhận được bất kỳ sự khác biệt nào.

Khi thanh toán, Phó Yến tiện miệng hỏi người bán hàng đang lười biếng ở quầy: “Chào bạn, cho mình hỏi nhà cung cấp kẹo này có thay đổi không?”

Đối phương ngẩng mắt lên nhìn, gõ vài cái trên bàn phím, giọng nói cũng rất thờ ơ: “À, không có đâu, tôi cũng không rõ lắm, đồ ở cửa hàng chúng tôi vẫn luôn như vậy.”

Phó Yến trầm ngâm một lúc, cầm đồ và đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Hắn đi bộ một mình trên con đường đầy lá rụng, đi ngang qua một cửa hàng thú cưng. Xuyên qua bức tường kính trong suốt, hắn có thể thấy một chú thỏ lùn đang được gửi nuôi ở đó.

Một chú thỏ nhỏ nhắn, mềm mại, cuộn tròn trong một cái lồng thoải mái. Lớp lông màu trà sữa trông ấm áp, đôi mắt đen láy ngây thơ đáng yêu đang nhồm nhoàm ăn gì đó.

Có lẽ vì hơi bất an khi không ở trong môi trường quen thuộc, đôi tai mỏng như bánh quy của chú thỏ lùn khẽ run rẩy, trên đỉnh đầu còn dính một chút cỏ.

Phó Yến dừng bước, bất giác cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

Cậu nhóc rình rập vụng về đó khi thò đầu ra từ lùm cây trông cũng y hệt như thế này.

Và cả khi cậu ấy nhìn mình như một chú cún con đáng thương, mặt đỏ bừng, mắt sáng ngời, khóc lóc thật phiền phức.

Phó Yến khẽ động lòng, quay người rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Về đến nhà, hắn quả nhiên tìm thấy chiếc áo khoác hắn đã mặc đến trường ngày hôm đó ở trên ghế dựa cạnh đầu giường.

Phó Yến chần chừ một chút như thể đang hạ thấp tiêu chuẩn của mình, cuối cùng hắn từ từ cúi đầu, vùi mũi vào trong áo.

Hít một hơi thật sâu, mùi bạc hà chưa hoàn toàn tan biến xộc vào mũi.

Hóa ra là mùi hương trên người cậu ta.

"... Vẫn là một cậu nam sinh thích xịt nước hoa, càng khiến người ta phiền." Phó Yến lạnh lùng nghĩ.

“Nhưng gu của cậu ta cũng được đấy, loại nước hoa này mùi cũng khá dễ chịu.”

“Nếu đã theo dõi mình lâu như vậy, lần sau chắc chắn sẽ xuất hiện nữa. Gặp được, mình sẽ hỏi xem cậu ta dùng loại nước hoa nào.”

Phó Yến như một kẻ biến thái, tham lam vùi cả khuôn mặt vào trong áo, ôm chiếc áo vào lòng và hít thở liên tục. Trên mặt hắn, một nụ cười mỏng manh mà chính hắn cũng không nhận ra đã xuất hiện.

“Nếu cậu ta hợp tác, miễn cưỡng cho phép cậu ta đi theo mình cũng không phải là không thể.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play