“Thiết!”
Nhìn bóng dáng đã chạy xa phía trước, Nghiêm Dĩ Vân khinh thường hừ một tiếng:
“Thật nghĩ có ai thèm nghe cô ta ba hoa chém gió chắc? Lần trước còn dám hắt cả mặt tôi đầy nước sốt đào hộp, chuyện ấy tôi còn chưa tính sổ. Giờ lại còn mặt dày tới đòi tiền tôi? Thật đúng là không biết xấu hổ!”
Trong mắt Nghiêm Dĩ Vân, bản mệnh của mình với Chu Linh vốn đã khắc nhau, cứ hễ gặp cô ta là y như rằng bản thân sẽ gặp xui xẻo.
“Thực ra chuyện vừa rồi cũng do chúng ta vô ý nghe được bí mật của người khác. Xét cho cùng, là chúng ta sai.”
Ôn Thừa Sơ vẫn giữ giọng điềm đạm thường ngày.
Ở An Dương, mấy nhà máy xưởng đều tập trung quanh cùng một khu, nên tình cờ chạm mặt Chu Linh cũng chẳng có gì lạ. Khi nãy, anh và Nghiêm Dĩ Vân cùng ngồi ăn ở quán cơm quốc doanh cạnh đó. Hai người chọn góc khá kín đáo, không dễ để bị phát hiện. Chu Linh chắc chưa nhận ra họ, nhưng anh thì chỉ cần liếc qua đã thấy Tiền Chung Nhạc và Chu Linh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play