“Đỗ đồng chí, hôm nay cũng không còn sớm nữa, chúng ta ai nấy đều mệt cả ngày, lại đang đói bụng rồi.”
“Bọn tôi phải vội về ăn cơm thôi! Có dịp lại trò chuyện sau nhé.”
Thời buổi này, lương thực đều phân phối theo đầu người, chẳng ai lại vô duyên vô cớ mời người khác ở lại ăn cơm.
Cho dù có nhiệt tình đến mấy, khi chủ nhà đã mở miệng nói muốn đi ăn, thì khách cũng phải hiểu ngầm: đó là cách tế nhị để tiễn người. Đây là quy củ mặc định, ai cũng rõ.
Đương nhiên, cũng có vài kẻ mặt dày, cố tình giả vờ không nghe, cứ dai dẳng ngồi lì, muốn ăn chực bữa cơm. Nhưng loại người đó thường chẳng được ai nể mặt. Nếu giả vờ mãi không hiểu, chủ nhà sẽ nói thẳng, vì chẳng có nhà nào dư dả tới mức để người khác chiếm tiện nghi, khiến cả nhà thiếu ăn.
Ngụy Mãn Phương vốn không có hứng thú đứng đó nghe Đỗ Chiêu Nam lải nhải, ánh mắt bà sớm đã dán chặt lên người Chu Linh, chẳng buồn che giấu. Chỉ tiếc, Chu Linh lại không phải hạng ngây ngô để mặc người ta thao túng.
Không phải Ngụy Mãn Phương ghét bỏ, nhưng bà thực sự thấy Đỗ Chiêu Nam không đáng tin. Nếu loại phụ nữ như thế mà làm con dâu trong nhà, sớm muộn gì cũng sẽ hành hạ người khác ra bã. Người tính tình không đủ cứng rắn, chưa biết chừng còn bị dày vò tới thân tàn ma dại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play