Chu Chiêu Đệ không hề khách khí, bật cười chế nhạo:
– Ông nội, ông có từng nghe câu này chưa?
“Đầu trọc thì đâu sợ người nắm tóc. Bây giờ, kẻ bị uy hiếp là các người, chứ không phải tôi.”
Cô nhìn thẳng vào mấy người trong nhà, giọng sắc lạnh:
– Trong bụng các người nghĩ gì, tôi biết rõ mồn một. Cho nên mấy câu “tốt với tôi”, “vì tôi” ấy, khỏi nói, cũng đừng làm. Các người có da mặt dày thì không thấy gì, nhưng tôi nghe mà ghê tởm!
– Tôi nhắc lại một lần nữa, đừng làm chuyện dư thừa. Nếu không, tin tôi đi, các người nhất định sẽ hối hận.
– Còn chuyện cơm nước, tuy tôi tránh công điểm ít, nhưng khẩu phần vẫn nhiều hơn các người chia cho tôi, nên tôi chẳng thiếu nợ gì. Lần sau mà còn dám bớt phần lương thực của tôi, thì bảo tiểu cô cũng đừng mơ ăn!
Ánh mắt cô lia sang Chu Bảo Lan:
– Nhìn tiểu cô kìa, béo đến mức ngũ quan dính lại như một nồi cháo. Cả nước đang thiếu lương thực, mà cô ấy vẫn béo thế này, e là cả huyện An Dương cũng chỉ có một người. Tôi thấy nên giảm cân đi thì hơn. Bằng không, đừng nói gả vào thành phố, ngay cả đem bán vào núi cũng chưa chắc ai muốn.
Đánh rắn đánh giập đầu, ở cùng nhau ba năm, Chu Chiêu Đệ đã quá quen cách khiến cả nhà này tức điên chỉ bằng vài câu.
Cũng may là thời buổi này điều kiện sống không tốt, chứ nếu nhà này ai có bệnh tim hay cao huyết áp, e rằng đã bị cô chọc tức mà “thăng thiên” từ lâu.
Chu lão đầu bị những lời đe dọa ngấm ngầm của cô làm cho mặt đen sì, ánh mắt nhìn cô như muốn nuốt sống. Ngực ông ta phập phồng dữ dội, ngũ quan vặn vẹo như ác quỷ. Cơn giận sôi trào, ông ta rống lên:
– Mày dám!
Nhìn ông già như chuột cống bị chọc tức thành cá nóc, Chu Chiêu Đệ chẳng những không sợ, ngược lại còn càng hứng thú hơn.
– Ông nội, ông nói xem, nếu đơn vị của đại bá biết ông ấy định lấy tiền bán cháu gái để cưới vợ cho con trai, lãnh đạo trong xưởng sẽ nghĩ gì? Còn nhà cô gái kia sẽ phản ứng thế nào? Liệu họ còn muốn gả con gái cho Chu Kiến Quân nữa không?
Chu lão đầu nghẹn lại như bị bóp cổ, mặt đỏ bừng rồi chuyển sang tím bầm, há miệng nhưng không thốt nổi một lời.
Cô cười khẩy, không hề tôn kính gọi là “người già” gì hết:
– Ha ha ha… Chu gia có tôi, coi như là báo ứng của các người, ráng mà chịu đi! Đợi khi nào tôi vui, biết đâu sẽ tha cho các người.
Thưởng thức xong bộ dạng tức giận mà không dám nói của cả nhà, Chu Chiêu Đệ vui vẻ huýt sáo, rồi quay người:
– Tôi ra ngoài đi dạo, ngủ sớm đi, đừng chờ tôi!
Giọng cô nghe như đang thân mật trò chuyện, hoàn toàn không giống vừa mới khẩu chiến kịch liệt.
Chu gia ai nấy mặt xanh mét, tức đến nghiến răng nhưng không làm gì được, chỉ có thể nhìn cô chắp tay sau lưng, ung dung đi xa.
– Ba, ba xem con nha đầu chết tiệt kia, dám ăn nói với ba như vậy! – Chu Bảo Lan xoa cái eo bị ngã đau, không quên mách tội cô.
– Thứ không biết xấu hổ! Đêm hôm còn đi ra ngoài, không chừng là đi gặp thằng đàn ông nào đó…
– CÂM MIỆNG!
Chu lão đầu gầm lên, cắt ngang lời con gái út.
Được ông ta cưng chiều từ nhỏ, Bảo Lan lập tức ấm ức, nước mắt lưng tròng, sắp khóc thành tiếng:
– Ba, con đâu có nói sai, Chu Chiêu Đệ cô ta…
– Câm miệng!
Ánh mắt âm trầm của Chu lão đầu lia sang, dọa cho Bảo Lan nuốt ngược tiếng khóc, rụt cổ trốn sau lưng Lý Nhị Ni, không dám hé răng thêm nửa câu.
Lý Nhị Ni thấy con gái uất ức thì đau lòng, ôm vào lòng dỗ dành, hứa sẽ mua đồ ngon và may quần áo mới.
Bên cạnh, Đổng Đại Hoa chỉ biết trợn trắng mắt. Cô ta tinh ý, biết lúc này không nên gây chuyện.
Chu lão nhị và vợ cũng cúi gằm, không dám nhìn ai, sợ cơn giận lan sang mình.
Ngoài cổng, hàng xóm vẫn tụ tập xem náo nhiệt, bàn tán không kiêng dè:
– Tôi đã bảo rồi mà, Chiêu Đệ mới mười bảy tuổi, sao Lý Nhị Ni lại vội vàng thu xếp chuyện cưới xin. Thì ra là định bán cháu gái lấy tiền cưới vợ cho cháu trai trong thành!
– Đúng là việc thất đức, ngoài Lý Nhị Ni ra chẳng ai làm nổi!
Vương bà tử càng được đà hả hê, chĩa mũi nhọn về phía Lý Nhị Ni:
– Ngày trước bà còn mắng tôi bán con gái, không ngờ chính bà mới là độc phụ thật sự!
Lý Nhị Ni tức tối muốn lao lên xé miệng Vương bà tử, nhưng bị Chu lão đầu giữ chặt.
Ông ta nở nụ cười giả lả, nói với mọi người:
– Mọi người hiểu lầm rồi. Con bé Chiêu Đệ nó giận vì đại bá không đồng ý tìm đối tượng trong thành cho nó, nên mới ăn nói linh tinh. Ai chả biết lão đại nhà tôi hiền lành thật thà, không bao giờ làm chuyện trái đạo lý.
– Huống chi Kiến Quân còn đang học cấp ba, lo ôn thi đại học, sao mà vội kết hôn được.
– Thôi, ngày mai còn phải đi làm, mọi người về nghỉ đi.
– Lão nhị, đóng cửa!
Không muốn đôi co thêm, Chu lão đầu ra lệnh đóng cổng, mặc kệ hàng xóm nói gì.