Chu Linh nhớ lại những thứ tối hôm qua mình lột từ người Vương Diệu Thành, ngoài một khối ngọc bội, một chiếc đồng hồ và ít tiền lẻ, thì chẳng còn gì.
Tiền cô còn chưa kịp đếm được bao nhiêu, nhưng đồ đạc chỉ có vậy, hoàn toàn không có thứ gì gọi là “chỉ hướng tính” như người ta nói.
“Nghiêm công an, anh hiểu lầm rồi. Tôi thật sự không có thứ đó.”
Lời của Chu Linh vừa thành khẩn vừa chắc nịch, đúng là cô không hề có món đồ nào như vậy.
Đồng hồ thì có thể làm chứng? Hay là ngọc bội thì có thể chỉ ra nhân chứng? Nghe cứ như trò cười quốc tế!
Thấy dáng vẻ “lợn chết không sợ nước sôi” của cô, Nghiêm Dĩ Vân nghiến răng, quyết định liều ăn ngay:
“Vương Diệu Thành sau khi tỉnh lại thì phát điên lên vì tìm khối ngọc bội đó. Hắn coi trọng đến mức ấy, thì chắc chắn nó rất quan trọng. Tôi hy vọng cô có thể đưa khối ngọc đó cho tôi. Tôi đồng ý trả tiền, hoặc ít nhất… cô cho tôi xem qua một lần.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play