Trên máy Đường Dục có hiện ra tên Dư Nhạc Dương, vì vậy Dư Nhạc Dương mới miễn cưỡng không so đo với cậu. Cậu ta cầm máy hừ một tiếng hỏi: “Giờ đi đâu?”
Đường Dục vẫn chưa đi hết một vòng chợ đồ cổ nên cậu nói quay lại đó xem, mà Dư Nhạc Dương cũng đang có ý này.
Vì vậy hai người họ quay lại chợ đồ cổ dạo một vòng, giữa trưa Dư Nhạc Dương nói mời Đường Dục ăn cơm, cơm nước xong, lúc đi ngang qua một quán trà, vừa liếc mắt một cái, Đường Dục đã bị biển hiệu của quán hấp dẫn... “Vận Các”.
Dư Nhạc Dương không có hứng thú với trà, cậu ta cảm thấy đó là chuyện mà chỉ có lớp như ông nội cậu ta mới thích, nhưng Đường Dục nói muốn vào ngồi, nên cậu ta cũng miễn cưỡng đi vào cùng cậu.
Vừa vào cửa hai người họ đã ngửi thấy mùi thơm của trà, dưới lầu đang có người xướng Côn khúc*, Đường Dục và Dư Nhạc Dương được dẫn lên ghế lô trên tầng hai, mỗi ghế lô ở đây đều có màn trúc, vừa bảo vệ sự riêng tư của khách lại không làm ảnh hưởng đến việc nghe Côn khúc của khách.
*Côn khúc: Là một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đây là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc, ra đời vào khoảng cuối thế kỉ XIV (khoảng cuối thời nhà Nguyên, đầu thời nhà Minh). Côn kịch là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
Đường Dục yêu cầu một ghế lô dạng sàn, là dạng trên sàn có trải một chiếc đệm thật mềm thật dày, ở giữa là một cái bàn gỗ nhỏ. Lúc này ánh nắng chiều xuyên qua các chạm rỗng điêu khắc từ cửa sổ, chiếu vào bên trong ghế lô, nằm ở đó phơi nắng thực dễ khiến người ta lười biếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play