Nhìn chàng trai với biểu tình phức tạp đan xen trên mặt, thoạt nhìn tuổi tác cũng xêm xêm mình, trong lúc nhất thời Đường Dục nhìn không ra cậu ta đang có cảm xúc gì.
Đường Dục chớp chớp mắt, hỏi: “Cậu biết tôi hả?”
Nghe vậy, Dư Nhạc Dương trợn trắng mắt: “Cậu còn giả vờ mất trí nhớ với tôi ở đây đấy à?”
Nghe ngữ khí của người này thì có vẻ là quan hệ giữa nguyên chủ và cậu ta không phải là quá tốt, Đường Dục không nhớ rõ trong tiểu thuyết nguyên chủ có bạn bè thân thiết gì hay không, mà cậu cũng lười trong việc hàn gắn các mối quan hệ giao thiệp trước kia của nguyên chủ.
Thấy Đường Dục quay đầu đi không để ý tới mình, Dư Nhạc Dương “chậc” một tiếng, cậu ta còn lười phản ứng với tên ngốc này đâu!
“Ông chủ, cái này bán thế nào?”
Hai sạp hàng này đều là của một người, cũng chính là chủ nhân của chiếc lư thời Thanh kia. Lúc này, chủ sạp vẫn còn đang bị câu nói kia của Chu lão làm tổn thương tinh thần, vì vậy, chỉ thấy chủ sạp nhìn thoáng qua chiếc chén sứ với vẻ ngoài bình thường trong tay Đường Dục, công phu sư tử ngoạm nói: “Hai trăm nghìn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play