Một vài cô nương đi phía trước dường như nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người nên theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không nói thêm gì, bước chân không ngừng mà rời đi.
Đợi Liễu Thanh khỏe lại một chút, hai người mới quay trở lại nhã gian. Quý Thời Ngọc ngồi xuống liền thấy trong đĩa trước mặt mình vẫn còn mấy miếng cá, bát canh cá cũng đầy, chỉ còn chờ cậu quay lại ăn.
Thịt cá cậu không muốn ăn nữa, liền uống hết bát canh, rồi tự nhiên đẩy đĩa thịt cá sang trước mặt Thích Sơn Châu. Hắn cũng tự nhiên nhận lấy, không hề để ý mà ăn.
Kỳ thực, người thân thiết ăn đồ ăn thừa của nhau là chuyện thường thấy, chỉ là bất cứ ai tận mắt chứng kiến cũng sẽ kinh ngạc, dù sao với vóc dáng và tính cách của Thích Sơn Châu, hắn thật sự không giống người sẽ làm loại chuyện này.
Nguyên tưởng rằng hắn là một hán tử lạnh lùng, máu lạnh, không ngờ lại là một hán tử si mê phu lang, có chút sợ vợ lại đầy nhu tình.
Bữa cơm này ăn thật có tư vị, chủ quán tửu lầu nể mặt bọn họ đều là người làm việc cho huyện lệnh, cố ý giảm giá một chút, dù tổng cộng cũng không phải là rẻ.
Các cửa hàng và quán trà ở huyện thành nhiều hơn trên trấn rất nhiều, khắp nơi đều náo nhiệt phi thường, mỗi con phố đều có thú vui riêng. Đủ loại vật phẩm rực rỡ khiến Quý Thời Ngọc suýt nữa hoa mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play