Chủ động thẳng thắn thừa nhận bị hàng xóm hôn, khác nào cởi bỏ quần áo trước mặt mọi người, thừa nhận rằng bản thân bị bắt nạt nhưng không có khả năng phản kháng.

Khương Chu là một người bình thường, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng bẽ bàng.

Làn da trắng sứ của cậu có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt lấp ló dưới da. Một giọt nước mắt trong suốt, long lanh đọng lại trên mi, theo mỗi cái chớp mắt của cậu mà lăn dài xuống.

Thân ảnh gầy gò như một cái cây non nớt, yếu ớt. Khương Chu cúi đầu, mái tóc mềm rũ xuống che đi nỗi uất ức trong đáy mắt.

Cậu không hiểu vì sao lại bị nhân vật chính chỉ trích.

Có lẽ là vì hôm nay mới là ngày thứ tư bạn trai cậu qua đời, chưa đến một tuần mà người hàng xóm đã như bị bỏ bùa, có thái độ quá mức thân mật với cậu.

Cho dù là đút đồ ăn hay hôn môi, tất cả những hành động đó đều nằm ngoài dự liệu của Khương Chu.

Cậu bị dọa đến mức không thể nói nên lời, nhưng vẫn giữ vững điểm mấu chốt, không hề có bất kỳ đáp lại nào.

Hay có lẽ như cảnh sát Lâm đã nói, là vì cái ôm đó.

Hành vi đột ngột lao vào lòng hắn và những lời cầu xin ở lại đã khiến hắn hiểu lầm, cho rằng mình là một người tùy tiện.

Khương Chu mím môi đứng bên trong cánh cửa, thần sắc hoang mang, cố gắng tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình.

... Nhưng cậu có lỗi gì đâu?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể quy lý do cảnh sát đột nhiên làm khó mình là vì anh ta không thích bị đồng tính đụng chạm.

Cậu cúi đầu, ngón tay nắm chặt chốt cửa, từng câu từng chữ nói lời xin lỗi: “Ngại quá, cảnh sát Lâm, tôi không nên tùy tiện chạm vào anh... Mong anh đừng để trong lòng.”

"... Tôi đảm bảo, tôi không có một chút ý nghĩ không đúng đắn nào" cậu nhẹ giọng nói: “Cũng sẽ không làm loại chuyện dễ gây hiểu lầm này nữa. Xin lỗi.”

“Còn về vụ án của bạn trai tôi, tôi đã nói cho anh tất cả những gì tôi biết, những chuyện khác tôi cũng không rõ. Nếu còn có chuyện gì cần tôi phối hợp... anh có thể liên hệ qua điện thoại.”

Đừng gặp mặt.

Bằng không thì làm sao giải thích, đây lại không phải là lần nữa cậu phát ra tín hiệu "tình ý" với đàn ông hay sao?

Lâm Trình với chiều cao một mét chín, cúi mình ngồi xổm một cách khốn khổ dưới khu chung cư, đờ đẫn nhìn chằm chằm lũ kiến trên bãi cỏ.

Gió lạnh gào thét thổi qua, từng cơn gió rít trên mặt đau buốt.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được.

Mãi cho đến khi hơi nước trong mắt bay hơi, tạo cảm giác khô khốc khó chịu, mắt cá chân cũng hơi tê dại, hắn mới đưa tay ấn vào mắt, ngửa người ra sau nằm trên bãi cỏ.

"Xong rồi" mặc kệ hơi ẩm ướt nhẹp dưới lưng, người chơi lẩm bẩm: “Dường như đã làm quá lố rồi...”

Hắn đã đoán trước tất cả các phản ứng của Khương Chu sau khi bị vạch trần.

Ngạc nhiên, thờ ơ, không sợ hãi hoặc là được nước lấn tới.

Nhưng hắn lại tuyệt nhiên không ngờ, cậu sẽ đau lòng nhìn lại hắn như vậy, gương mặt nhỏ nhắn tái mét, tủi thân và khổ sở rơi nước mắt.

Ánh mắt đăm chiêu, Lâm Trình nhớ lại sự xa cách của Khương Chu lúc chia tay, ngón tay rũ xuống siết chặt.

Nghiêng đầu nhìn, màn hình live stream chẳng những không đưa ra được ý kiến hay ho nào, mà ngược lại phần lớn đều đang mắng hắn:

【 Chủ phòng live vừa rồi ngữ khí giống hệt chính cung phát hiện tiểu tam đang bám lấy vợ, tức đến hộc máu mà hỏi tội vậy 】

【 Cười chết, Lâm cẩu tính là cái gì mà chính cung? Nhưng hắn tức hộc máu thì là thật 】

【 Vợ ơi đừng khóc, huhu tôi muốn xuyên qua liếm liếm liếm 】

【 Quá hung dữ, đàn ông xấu tính không đáng tiền 】

Lâm Trình cắn chặt răng, không phục mà phản bác: “Vậy các người nói phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ có thể mặc kệ NPC trung tâm sao!”

【 Ngu ngốc, anh có thể dỗ dành cậu ấy một chút mà! 】

【 Đúng vậy, hàng xóm còn biết cách lấy lùi làm tiến, sao anh lại còn được đằng chân lân đằng đầu thế? 】

【 Nếu có thể hiển thị độ hảo cảm, tôi đã tận mắt nhìn thấy bảo bối nhà tôi đối với độ hảo cảm của chủ phòng live liên tục giảm -1 -1, rồi lại -1 rồi 】

【 Thấy vậy chẳng phải còn không bằng hàng xóm sao, đáng thương quá trời 】

Lâm Trình nhìn bình luận cuối cùng, đỉnh đầu bao phủ một tầng khí đen, một cảm giác bực bội nghẹn lại trong lồng ngực, không tài nào xả ra được.

Không bằng Giản Xí Ngôn sao?

Hắn sao có thể không bằng cái tên biến thái thích cưỡng ép người kia!

Tức giận ẩn đi phòng live stream, Lâm Trình đứng lên, tùy tay phủi đi những giọt nước trên người.

“Thay đổi kế hoạch, tôi sẽ đi điều tra thông tin của các hộ gia đình khác trong khu chung cư trước.”

Nếu không thể ngăn Khương Chu tiếp xúc với người khác vậy thì sẽ ngăn người khác tiếp xúc với cậu.

Khương Chu âm thầm giận dỗi một lát, không lâu sau liền điều chỉnh lại tâm trạng. Cậu dưới sự chỉ dẫn của 022, mở TV lên và chọn một chương trình thú vị cho mình.

Ngồi co lại trên tấm thảm trước TV, mái tóc mềm mại của cậu dựng lên trên đỉnh đầu, trông có vẻ lười biếng.

Khương Chu dùng tai nghiêm túc nghe âm thanh, khi đến đoạn hứng thú cậu còn bảo 022 thuật lại hình ảnh cho mình.

Ví dụ như cậu nghe thấy tiếng “bốp” giòn giã.

Thế là chớp mắt hỏi vội: “Sao thế, sao thế?”

Hệ thống: 【 Nữ chính tát nam phản diện một cái, bảo hắn đừng động vào cô ấy, sau đó đẩy ngã nam phản diện xuống đất 】

Khương Chu há hốc miệng, tỏ vẻ kinh ngạc.

Cậu lại nghe thấy vài tiếng “bốp” giòn giã nữa, đang định hỏi thì nghe thấy hệ thống nói trước: 【 Nữ chính khóa chân ngồi trên người nam phản diện, tát hắn liên tục, mặt nam phản diện đều sưng thành đầu heo 】

Khương Chu: “...”

Cũng cùng bị cưỡng hôn, nhưng nữ chính phim truyền hình biểu hiện xuất sắc hơn nhiều.

Cậu cố nén vẻ sửng sốt trên mặt, lúng túng mà không dám hỏi thêm gì.

Hệ thống lại trò chuyện với cậu thêm một lát, Khương Chu bật cười, khóe mắt cong cong.

Ánh mặt trời dừng lại trên người cậu, bao trùm một tầng hào quang mông lung. Dưới tấm thảm màu xám, làn da trắng ngần như phát sáng.

Khi cười, cậu tựa như ánh mặt trời rơi xuống hóa thành hình người, trông vừa ngọt ngào lại vừa ấm áp.

Khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của Khương Chu rất tốt, có lẽ là nhờ vào những năm tháng ốm đau trên giường bệnh. Dù cơ thể rất khó chịu, nhưng cậu đã học được cách không để những cảm xúc đau khổ kiểm soát mình quá lâu.

Quên đi chuyện phiền lòng buổi sáng, Khương Chu hiện tại cảm thấy việc nghỉ ngơi một tháng ở đây, dường như cũng không phải là chuyện gì quá tệ.

“Leng keng”

Ngay sau đó, tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên. Khương Chu đang cười thì nụ cười đột nhiên ngừng lại, khựng một giây tuy rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra.

Không gian trở nên tĩnh lặng.

Cậu căng thẳng, quay đầu nhìn ra cửa, giữa đôi mày lộ rõ vẻ do dự và chần chừ.

Là ai?

Là người hàng xóm đã quay lại hay là nhân vật chính đã bị cậu khuyên đi?

Dù là ai trong hai người, Khương Chu vẫn chưa sẵn sàng gặp lại họ.

Cậu nhất thời không lên tiếng.

Người bên ngoài dường như biết cậu đang ở bên trong, tiếp tục ấn chuông theo một nhịp điệu quy luật nhưng dồn dập, từng tiếng, từng tiếng một.

Khương Chu cắn chặt răng, đứng dậy đi ra mở cửa.

Bên ngoài không khí hơi lạnh, vẫn còn mang theo cái rét của đầu xuân. Cậu chỉ mở một khe cửa nhỏ, hơi hé người ra ngoài nhìn.

Trên hành lang rộng lớn, một người đàn ông có thân hình thon dài, ngũ quan tuấn tú đoan chính đang đứng thẳng.

Hắn có một mái tóc đen tuyền, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao. Khi nheo mắt nhìn người khác, vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, mang theo một cảm giác dò xét khiến người ta lạnh sống lưng.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Khương Chu, vẻ nghiêm nghị của người đàn ông dần biến mất, đáy mắt ánh lên một ý cười:

“Chu Chu, gần đây mắt có cảm giác tốt hơn không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Khương Chu nghi hoặc nghiêng đầu.

Hệ thống nói: 【 Là Tần Tụng, bác sĩ riêng của cậu 】

Bác sĩ Tần duỗi tay chạm vào má cậu: “Lạnh quá, là không nghỉ ngơi tốt sao?”

Đôi mắt đen của hắn mơ hồ: “Hay là vì bạn trai qua đời nên quá đau lòng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play