Khương Chu co rúm lại.
Đôi vai cậu run rẩy, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy quần áo của cảnh sát Lâm, vùi đầu vào ngực đối phương không dám ngẩng lên. Khi nghe những lời đó, cậu không những không rời đi mà thậm chí còn nắm tay nhân vật chính càng thêm chặt.
Khương Chu nức nở ôm một người đàn ông khác, hành động vứt bỏ Giản Trĩ Ngôn ở phía sau trong mắt hắn chẳng khác nào một lời khiêu khích.
Khuôn mặt vẫn luôn tươi cười của người đàn ông giờ phút này tĩnh lặng như mặt hồ, khóe môi hắn trĩu xuống, đường nét gương mặt hoàn hảo ẩn chứa sự sắc lạnh. Mỗi một sợi tóc rũ xuống đều thấm đẫm sự lạnh lùng.
Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, hắn đã tức giận.
Trong cái thế giới tràn ngập sự quái dị này, nơi mà bất cứ ai cũng có thể ức hiếp cậu một cách dễ dàng, nếu Khương Chu đủ thông minh, cậu nên nói những lời dễ nghe ngay lập tức.
Dù là giả vờ hay cố gắng duy trì vẻ hòa bình bề ngoài, cậu cũng chỉ cần trấn an người đang chìm trong cơn giận dữ này trước đã, rồi sau đó mới tính đến chuyện làm cách nào để thoát khỏi hắn.
Nhưng cậu không nhìn thấy.
Cậu chỉ là một kẻ mù lòa, một quỷ đáng thương sẽ chết nếu không có ai giúp đỡ.
Cậu ôm lấy một nhân vật chính nghĩa, một người cảnh sát, giống như một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa biển khơi tìm được nơi neo đậu. Trái tim nhỏ bé được lấp đầy sự an tâm, đương nhiên cũng không chú ý tới ánh mắt dính nhớp từ phía sau đang nhìn mình.
Một vực thẳm đen kịt đang ngưng đọng ngay phía sau hắn, gào thét muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ của cậu.
“Cảnh sát Lâm, cảnh sát Lâm...”
Trong miệng người yêu không ngừng gọi tên kẻ thứ ba cứ như đang giao phó toàn bộ tâm thần của mình, dốc lòng chờ mong một người ngoài cuộc đến để đảm nhận vai trò bảo vệ cậu.
Bảo vệ ai khỏi ai?
Giản Trĩ Ngôn âm thầm lắc đầu, không nhịn được mà bật cười.
Tiểu đáng thương hiển nhiên đã nghĩ sai rồi, nếu không thì tại sao lại coi bạn trai yêu mình như hồng thủy mãnh thú, trái lại còn hướng tới người ngoài mà xin giúp đỡ?
Không sao cả.
Bởi vì hắn sẽ làm cho Chu Chu hiểu, ở nơi này chỉ có một người đàn ông có thể bảo vệ cậu... Cậu chẳng thể đi đâu được, không thể trốn đi đâu được cả.
Lâm Trình hoàn hồn từ trạng thái cứng đờ, trong lòng ngực hắn vẫn còn một mảnh ấm áp, thiếu niên xinh đẹp vẫn đang dùng khuôn mặt mềm mại cọ vào cơ ngực hắn, dính người như một chú mèo con.
Không biết có phải là ảo giác hay không, một mùi hương thoang thoảng cùng lúc xộc vào mũi hắn, gần như chiếm trọn mọi không khí có thể hít thở, khiến Lâm Trình chỉ có thể ngửi thấy mùi hương của Khương Chu.
Cắn mạnh đầu lưỡi, hắn cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, dùng cơn đau để gắng gượng duy trì sự bình tĩnh.
Lâm Trình không thu tay lại, hắn mang tính bảo vệ mà vòng tay qua tấm lưng gầy gò của Khương Chu, nhìn người đàn ông từ đầu đã tỏa ra tín hiệu nguy hiểm một cách khó hiểu, rồi nhíu mày:
“Vị Giản tiên sinh này, tôi hợp lý hoài nghi anh đã sử dụng thủ đoạn bất hợp pháp như đe dọa, uy hiếp đối với Khương Chu, tình huống cụ thể sau này chúng ta sẽ đến đồn làm ghi chép”
Khương Chu dần dần ngừng run, chớp chớp mắt, chờ mong lắng nghe nhân vật chính nói chuyện.
Giản Trĩ Ngôn không để ý đến hắn, hắn chậm rãi tiến lên nắm lấy cổ tay Khương Chu và kéo cậu ra khỏi lòng Lâm Trình.
Trên người người đàn ông thoang thoảng mùi nước hoa nam hương biển, hơi thở rất nhẹ chỉ khi ở gần mới có thể ngửi thấy.
Hắn khép mở đôi môi, hơi cúi đầu, giọng nói vang lên bên tai Khương Chu: “Chu Chu, lần này là tôi không đúng.”
“Sau này nếu không có sự đồng ý của em, tôi sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa... Hy vọng em có thể tha thứ cho tôi.”
Không đợi Khương Chu giãy giụa, Giản Trĩ Ngôn dịu dàng vuốt tóc cậu, ôm một cái rồi tách ra ngay. Hắn không có bất cứ hành động quá mức nào nữa, lịch sự đến mức dường như người điên dại hơn mười phút trước không phải là hắn.
Khương Chu ngơ ngẩn lùi lại vài bước, rúc vào sau cánh cửa.
Phía sau là nhà của mình, còn hai người đàn ông kia đều ở ngoài cửa. Sự thật này mang lại cho cậu cảm giác an toàn đủ đầy. Gương mặt tái nhợt của Khương Chu dần ấm lại, trái tim đang thắt chặt lúc này mới được thả lỏng đôi chút.
Cậu nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện với nhau vài câu đơn giản, sau đó Giản Trĩ Ngôn rời đi trước.
Tiếng giày da hoàn toàn biến mất ở tầng 15.
Lâm Trình thu hồi ánh mắt, khóe mắt hắn giật giật không hiểu đối phương đang có ý đồ gì.
【 Đúng là một kẻ lấy lùi làm tiến, rõ ràng là nam nhân tâm cơ mà 】
【 Cái thời đại này mà còn chơi chiêu cưỡng ép thì đều bị đào thải hết, tính hắn còn thức thời 】
【 Vợ tôi, vợ tôi khóc đến mặt hoa (nhưng ửng hồng thì đẹp hơn prprpr) 】
【 Giọng nói hay, người cũng đẹp, á á á sao lại có thể đẹp đến vậy 】
【 Tôi nguyện ý bị câu dẫn, tôi tình nguyện bị câu mà! 】
【 Nghi ngờ quái đàm, thấu hiểu quái đàm, rồi trở thành quái đàm 】
Lâm Trình một lần nữa đánh giá Khương Chu, NPC trung tâm mà hắn đã nhắm đến từ sớm.
Thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi có một mái tóc đen mềm mại, xoăn nhẹ, đuôi mắt rũ xuống, hàng mi vừa dày vừa cong, khi đối mặt với người khác giống như một loài động vật nhỏ ngoan ngoãn.
Lúc này, chóp mũi của động vật nhỏ đã khóc đến đỏ hồng, hai má cũng phủ một lớp hồng nhạt. Cậu đang dùng đôi mắt không có tiêu cự, cẩn thận nhìn hắn dù cậu chẳng thấy được gì.
Lâm Trình cảm thấy trái tim mình như bị đánh trúng, yết hầu khô khốc.
Hắn đưa tay túm vạt áo trước, nới lỏng cà vạt đang siết đến nghẹt thở, cảm thấy hô hấp thông suốt hơn một chút, lúc này mới bước lên vài bước đứng đối diện với cậu.
Trái ngược với trái tim đang đập loạn nhịp, thần sắc của Lâm Trình vẫn bất động trông có vẻ bình tĩnh nhưng khó gần.
Khương Chu nghe thấy tiếng động, cậu đứng thẳng người, lòng bàn tay vì căng thẳng mà lấm tấm mồ hôi.
Cậu nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảnh sát Lâm. Rất xin lỗi vì đã làm phiền anh...”
“Khương tiên sinh.”
Lâm Trình cắt ngang lời hắn, ngữ khí lạnh nhạt: “Nếu tôi nghiêm túc nói với cậu rằng sự lăng nhăng sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng và đề nghị cậu dừng lại sớm, cậu sẽ làm thế nào?”
Khương Chu mở to mắt: “Cái gì?”
"Tôi nói về hành vi sáng nay của cậu" vẻ mặt người chơi lạnh lùng, tiếp tục nói: “Cậu và Giản Trĩ Ngôn đang nói chuyện hẹn hò trước khi tôi lên lầu, lúc đó cậu sắp đồng ý với hắn... Với tiền đề đó, cậu còn lao ra ôm tôi. Cậu đang đồng thời đưa ra lời mời với hai người đàn ông sao?”
Khương Chu kinh ngạc: “Tôi không làm vậy.”
Lâm Trình không tin, hắn chất vấn một cách gay gắt: “Vậy cậu nói cho tôi biết, hơn mười phút trước hai người đang làm gì?”
Khương Chu hơi cứng đờ.
…
"Hắn mang bữa sáng đến cho tôi" sau một lúc lâu, cậu lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Lâm Trình nói.
Khương Chu cắn môi, môi gần như trong suốt, “Hắn còn đút cho tôi ăn... Cảnh sát Lâm chẳng lẽ muốn nói, tôi sau khi bạn trai chết được ba ngày thì đã dụ dỗ hàng xóm sao? Tôi không có cũng sẽ không làm như vậy.”
“Sự thật, tôi sẽ tự mình phán đoán.”
Cuộc trò chuyện đến đây tạm dừng, Lâm Trình thấy Khương Chu bối rối quay đầu đi, hốc mắt lại một lần nữa ngập nước, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cậu ý thức được mình đang cố tình bị làm khó, hít hít mũi nhưng không nói gì.
Khương Chu có chút tức giận, thậm chí là uất ức.
Ở thế giới cũ, cậu là một người yếu ớt chưa từng trải sự đời, hai mươi năm cuộc đời đều ở trên giường bệnh. Mỗi ngày, những người sẵn lòng trò chuyện với cậu ngoại trừ người nhà thì chỉ có bác sĩ.
Cậu hiếm khi tiếp xúc với người khác, khi nghe 022 nói có thể giúp mình phục hồi sức khỏe, chỉ riêng việc chuẩn bị tâm lý đã mất một khoảng thời gian rất lâu.
Nhưng cậu không biết, một NPC qua đường như mình cũng có nguy cơ bị theo đuổi.
Khương Chu, một người ốm yếu chưa từng trải đời làm sao đã từng gặp qua tư thế bày tỏ tình yêu như vậy?
Sự hoang đường, quỷ dị, cùng ánh mắt ẩm ướt rùng mình cứ dán chặt lấy cậu, như một con rắn độc đang phun nọc cho dù con rắn ấy dùng chiếc lưỡi đỏ liếm khuôn mặt cậu một cách vô cùng dịu dàng thì Khương Chu cũng chỉ cho rằng nó muốn ăn thịt mình.
Còn về chuyện đồng ý…
Những hành vi của người hàng xóm chỉ khiến cậu sinh ra cảm giác hoảng loạn như lãnh địa bị xâm lấn liên tục. Cậu bị dọa đến mức không biết phải làm sao, chỉ riêng việc nghĩ cách đẩy đối phương ra đã tiêu tốn toàn bộ tinh lực làm sao có thể mỉm cười đồng ý được.
Hiện tại lại bị cảnh sát Lâm chất vấn như vậy, tức khắc cậu cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Đừng né tránh câu trả lời, Khương Chu.”
Lâm Trình gọi thẳng tên cậu, đẩy cậu lên "đoạn đầu đài": “Có lẽ cậu cảm thấy tôi không có tư cách để hỏi, nhưng điều này rất quan trọng là một việc cần thiết phải giải quyết sớm.”
Đừng bị vẻ đáng thương của cậu lừa gạt... Người chơi siết chặt nắm tay, tự nhắc nhở bản thân.
Công việc của hắn là tiêu trừ quái đàm, kiểm soát NPC trung tâm. Huống hồ, bản tóm tắt đã trắng trợn giới thiệu NPC trung tâm trong quái đàm lần này là một kẻ tâm địa gian xảo.
Nếu có thể dùng lời nói thuyết phục cậu dừng lại hành vi hiện tại thì tốt nhất, nếu không hắn sẽ phải dùng đến vũ lực để trấn áp.
Hắn không muốn động thủ với Khương Chu, vì thế trò chuyện là điều cần thiết.
“Xem ra cậu không có gì muốn nói. Vậy thì hãy nghe theo lời khuyên của tôi, cắt đứt liên lạc với những người khác”
Lâm Trình thở ra một hơi, định vỗ vai cậu.
"Hắn hôn tôi." Khương Chu đột nhiên nói.
Lâm Trình ngơ ngẩn.
Khương Chu rũ mắt: “... Cảnh sát không phải muốn biết hơn mười phút trước đã xảy ra chuyện gì sao? Giản Trĩ Ngôn hôn tôi trước linh vị của bạn trai tôi, còn muốn tôi hôn lại. Tôi không đồng ý, hắn liền trói tôi lại.”
Lúc này Lâm Trình mới thấy những vệt đỏ rõ ràng trên cổ tay cậu.
Nước mắt Khương Chu rơi xuống đất như đứt dây, trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhạt nhòa: “Tôi sẽ không thừa nhận những chuyện tôi chưa từng làm. Đây là toàn bộ sự thật, nếu anh không tin... tôi cũng không còn cách nào khác.”