Ngón tay của Tần Tụng rất ấm, không hề nhiễm chút hơi lạnh nào từ bên ngoài, mùi hương trên người cũng rất dễ chịu giống như mùi rượu mơ xanh được ủ ấm.
Khương Chu hơi há miệng, không quen mà né tránh cú chạm của hắn.
“Cái đó, bác sĩ Tần...”
Khương Chu ngập ngừng: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Tụng không để ý đến sự xa cách của cậu, từ tốn cười, giọng nói dễ nghe: “Chu Chu quên rồi sao? Hôm nay là ngày tái khám hàng tuần của cậu, đương nhiên tôi phải đến xem.”
Thì ra là vậy.
Khương Chu nghĩ mình là một bệnh nhân vừa bị mù chưa được mấy ngày, vội vàng mời bác sĩ vào nhà.
Cánh cửa khép lại, cậu ngồi một cách gò bó trong phòng khách, trên mặt hiện lên chút lo lắng: “Giống như bác sĩ đã thấy, hình như tôi bị mù vì khóc quá nhiều... Xin hỏi còn có thể chữa khỏi không?”
Trong tâm trạng thấp thỏm của Khương Chu, Tần Tụng đơn giản kiểm tra đôi mắt cậu, dịu dàng nói: “Vẫn còn khả năng hồi phục.”
“Chu Chu đừng sợ, chỉ là mù tạm thời thôi.”
Những lời này như một viên đá ném xuống mặt hồ, tạo nên một vòng gợn sóng trong lòng cậu.
Khương Chu có chút kinh ngạc: “Thật sao?”
Cậu cứ tưởng tháng tiếp theo đều phải sống như vậy, nào ngờ hôm nay lại nghe được tin tốt từ miệng bác sĩ.
Chỉ cần có thể nhìn thấy lại dù chỉ khôi phục đến mức nhìn lờ mờ như trước khi mù, Khương Chu cũng rất vui.
"Đương nhiên là thật" Tần Tụng nói: “Tôi sẽ giúp cậu.”
“... Để đảm bảo tính ổn định của việc trị liệu, sau này mỗi ngày tôi sẽ đến một chuyến cho đến khi thị lực của cậu hồi phục hoàn toàn.”
Khi nói những lời này, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông hòa quyện với ý cười nồng đậm như một lưỡi câu ngọt ngào chủ động đưa ra, dụ dỗ chú cá nhỏ cắn câu.
Khương Chu chìm đắm trong cảm xúc vui vẻ, không hề nhận ra sự bất thường của hắn.
Cậu liên tục gật đầu đồng ý, cảm động đến mức không thốt nên lời: “Cảm ơn bác sĩ Tần!”
Tần Tụng: “Không cần khách sáo.”
Tiếng đồng hồ giữa trưa vang lên, nhắc nhở họ đã đến giờ ăn trưa.
Khương Chu chợt nhận ra mình đói bụng. Cậu nhớ đến lời hứa chăm sóc của người hàng xóm trước đó, nhưng vì sự cố sáng nay cậu tạm thời chưa có đủ dũng khí để gặp lại.
Bác sĩ Tần hiểu ý mà nói: “Chúng ta ra ngoài ăn nhé? Việc trị liệu có thể chờ sau khi về rồi bắt đầu.”
Khương Chu sững sờ: “Có được không ạ?”
Đưa một người mù ra ngoài rất bất tiện. Khương Chu chưa từng nghĩ mình cũng có thể ra ngoài và cũng chưa từng nghĩ sẽ có người sẵn lòng đưa cậu đi.
Đã lâu không được tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời, nghe vậy cậu vẫn có chút không thể tin nổi.
Thấy cậu mong đợi nhìn lại, đôi mắt hổ phách trong veo, bác sĩ Tần vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Tôi rất vui lòng giúp đỡ Chu Chu.”
…
Bác sĩ Tần thật sự quá dịu dàng.
Hắn cứ như một người bạn thân lâu năm, từng lời nói cử chỉ đều tràn đầy sự chu đáo, không chỉ dễ dàng thuyết phục cậu mà khi đưa cậu ra vào thang máy, cũng chỉ đỡ cánh tay cậu với một khoảng cách vừa phải.
Không hề có những hành động thân mật như nắm tay, điều này khiến Khương Chu vô cùng an tâm.
Cậu thầm khen ngợi bác sĩ trong lòng.
Nhưng lại lặng lẽ quên đi lúc ban đầu, người hàng xóm khi lần đầu gặp cậu cũng từng khoác lên vẻ ngoài của một quý ông lịch thiệp.
Khương Chu xuống dưới chung cư, theo lời đề nghị của Tần Tụng, cậu ăn một vài món ăn thanh đạm.
Sau khi lấp đầy bụng, hai người tiếp tục đi đến trung tâm thương mại gần đó để mua sắm những vật dụng cần thiết.
Đây là lần đầu tiên Khương Chu trong trạng thái mù hoàn toàn, đến một nơi đông người như trung tâm thương mại. Cậu vui vẻ nắm chặt tay vịn của xe mua sắm giống như một đứa trẻ đi chơi xuân, được bác sĩ dắt đi.
Bỗng nhiên, một mùi hương kem mát lạnh xộc vào mũi, bước chân Khương Chu dừng lại, bị vị ngọt ngào thu hút mà không thể đi tiếp.
Bác sĩ Tần thấy thế, nghiêng đầu nhìn sang: “Chu Chu còn muốn ăn gì sao?”
Khương Chu đỏ mặt, hơi xấu hổ nhỏ giọng nói: “Kem... có được không ạ?”
Cậu đã ngửi thấy mùi kem từ cửa hàng ngay bên tay phải.
Khương Chu không nhìn thấy, người mà cậu đánh giá là chu đáo và đáng tin cậy là bác sĩ Tần thoáng trầm mặc.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông đảo qua chiếc găng tay dùng một lần mà người bán hàng chưa kịp thay, cùng với chiếc tạp dề loang lổ vết bẩn trước ngực. Một tia không vui xẹt qua đáy mắt hắn.
Nghĩ đến việc Khương Chu vẫn đang chờ đợi câu trả lời của mình, Tần Tụng thu lại vẻ mặt: “Chu Chu nghe nhầm rồi, ở đây không có cửa hàng kem. Nếu cậu thích, sau này tôi sẽ liên hệ cửa hàng chuyên biệt để họ giao đến.”
Khương Chu ngoan ngoãn "vâng" một tiếng.
Mấy giờ đồng hồ vui vẻ trôi qua rất nhanh, họ sớm trở về nhà.
Khương Chu vẫn còn vương vấn mùi kem, nhưng không ngờ trước khi vào nhà, cậu lại bắt gặp một người quen thuộc trên hành lang.
Nửa thân trên của người hàng xóm ẩn mình trong bóng tối, thân ảnh cao lớn như một cái cây khô mọc lên từ nơi ẩm ướt, âm u. Hắn đã đứng ở đó bao lâu không ai biết, gương mặt cũng không thấy rõ biểu cảm.
Khi mở miệng, giọng nói tự phụ của người đàn ông mang theo một vẻ khàn khàn khó hiểu: “Thì ra Chu Chu không có ở nhà là bị người đàn ông khác đưa ra ngoài sao?”
“Đúng là một đứa trẻ không nghe lời mà.”
Khương Chu nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt đang dán chặt lên người mình, nhìn chằm chằm từ trên xuống.
Trái tim cậu vì sợ hãi mà đập liên hồi, nhất thời không thể thốt nên lời.
Khương Chu cắn môi lùi lại vài bước, sống lưng lại chạm vào ngực Tần Tụng phía sau.
Bác sĩ Tần duỗi tay nâng cậu, bàn tay rộng lớn mang đến một cảm giác an toàn nhẹ nhàng, dần dần giúp trái tim đang hoảng loạn của Khương Chu bình ổn lại.
“Cảm ơn anh hai ngày nay đã chiếu cố bệnh nhân của tôi,”
Giọng bác sĩ Tần lạnh nhạt: “Nhưng vì sức khỏe của Chu Chu, để mắt cậu ấy sớm hồi phục thị lực, tiếp theo đây tôi sẽ giúp cậu ấy chuẩn bị những bữa ăn dinh dưỡng. Sẽ không làm phiền hàng xóm nữa.”
"Anh là?" Giản Xí Ngôn nhướng mí mắt nhìn sang.
“Tôi tên Tần Tụng, là một bác sĩ.”
Hắn mỉm cười, không nhanh không chậm: “Đồng thời cũng là cư dân ở chung cư này, tôi sống ở tầng 10.”
Ý ngoài lời là anh không phải là người duy nhất có ưu thế sống gần đây.
Giản Xí Ngôn lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Hắn gọi Khương Chu: “Chu Chu không cảm thấy công việc của bác sĩ Tần rất bận rộn, không tiện chăm sóc em sao?”
Tần Tụng nói: “Tôi rất tiện.”
Ánh mắt của cả hai người đàn ông cùng lúc khóa chặt lấy Khương Chu, dường như đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Khương Chu tiến thoái lưỡng nan, rất lâu sau vẫn không nói chuyện.
Nhưng có lẽ vì có người phía sau làm chỗ dựa, Khương Chu nhỏ giọng nói: “Xí Ngôn, tôi không muốn cái gì cũng không nhìn thấy… Bác sĩ sẽ giúp tôi, cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi.”
Cậu đã đưa ra lựa chọn.
Tần Tụng khẽ cười một tiếng, hắn lướt qua người đàn ông bên cạnh, đỡ lấy cánh tay Khương Chu và mở cửa cho cậu.
Khương Chu cúi đầu đi vào, không dám hít thở mạnh.
Mãi cho đến khi vào cửa, ánh mắt phía sau vẫn không hề biến mất.
“Chu Chu, tiểu đáng thương.”
Trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Khương Chu nghe thấy người hàng xóm nói: “Em cho rằng những người đàn ông khác là gì sao? Những ưu đãi mà họ dành cho em, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để che giấu những dục vọng dơ bẩn trong lòng thôi.”
“Còn tôi thì không hề che giấu.”
“Tôi sẽ chờ em chủ động tìm đến tôi.”
Giọng nói bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa, cơn giận dữ như thủy triều biến mất, cuốn theo một sự thỏa mãn như đã liệu trước. Giản Xí Ngôn dường như đã đoán được cục diện đáng sợ sẽ xảy ra không lâu sau đó.
Khương Chu nín thở, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Bác sĩ Tần lo lắng nhìn hắn: “Cậu không sao chứ?”
Khương Chu được giọng nói mềm mại của hắn đánh thức, lắc lắc đầu.
... Phải.
Bác sĩ Tần khác những người khác, hắn sẽ không làm những chuyện như vậy.
Khương Chu nắm chặt ngón tay, một chút tin tưởng bắt đầu nhen nhóm.
Vào buổi chạng vạng, bác sĩ Tần mở hộp y tế, đơn giản băng bó qua loa cho cậu.
Hắn trước hết thoa một lớp thuốc lên mí mắt Khương Chu, sau đó đeo cho cậu một chiếc bịt mắt hơi nước có công suất thấp.
Thủ pháp băng bó của bác sĩ Tần rất chuyên nghiệp, Khương Chu nằm thẳng trên sô pha, đại não bị bao bọc bởi cơn buồn ngủ, lơ mơ sắp thiếp đi.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, bên tai truyền đến một giọng nói ôn hòa:
“Ngủ đi, Chu Chu.”
Khương Chu lúc này mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng trong mơ dường như có người đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, dùng lòng bàn tay ấn lên đôi môi cậu.
Sự cố chấp và nỗi ám ảnh lặng lẽ trỗi dậy, những ý nghĩ tăm tối nảy nở.
Khương Chu đang an tâm không hề nghĩ tới, cũng như lời người hàng xóm đã nói, vị bác sĩ Tần cao quý kia lại cũng có ý nghĩ tương tự đối với cậu.
Sau khi bạn trai cậu qua đời, họ lần lượt tìm đến, vẻ ngoài thì tiếc thương nhưng thực tế lại như những con sói đói ngửi thấy cơ hội, mừng đến điên cuồng.
“Thật xinh đẹp.”
Người đàn ông cúi thấp mắt, nhìn xuống cậu.
Vị mỹ nhân này có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, như một bảo vật được chính tay Thượng đế điêu khắc, sinh ra là để được người khác nâng niu trong lòng bàn tay.
Ngón tay hắn chậm rãi trượt xuống, chạm vào hai hõm eo sau thắt lưng.
Khương Chu bất an cựa mình.
“Thật đáng yêu.”
Đối với những người đàn ông mà trong mắt chỉ có người yêu đến cả hơi thở cũng là một lời mời gọi.
Khi Khương Chu tỉnh lại, cậu phát hiện miếng băng gạc trên mắt đã được tháo ra, mí mắt mát lạnh, không còn cảm giác dính nhớp, tròng mắt cũng không còn khô khốc như trước, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cậu vui vẻ trèo lên, muốn đi tìm bác sĩ Tần để báo tin tốt này.
Khi đứng dậy, cậu hơi loạng choạng.
Bên hông và cổ truyền đến một cảm giác ê ẩm khó tả như thể bị trẹo cổ vậy. Khương Chu đột nhiên khựng lại, phải mất một lúc lâu mới đứng thẳng được.
Eo cậu đau quá.
Khương Chu mở to mắt, mơ hồ sờ soạng cơ thể mình.
Cậu khẽ vén áo lên, định nhờ hệ thống xem có chuyện gì. Làn da trơn bóng lộ ra, trên đó dường như có những vết đỏ thoáng qua rồi lại bị quần áo che lại.
Đúng lúc đó, bác sĩ Tần bước đến, còn đắp cho cậu một chiếc chăn.
“Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy, Chu Chu không nên cởi quần áo nhé.”
Mặt Khương Chu ửng đỏ, luống cuống tay chân vài giây rồi ấp úng đáp lại.
Làm sao bây giờ?
Bác sĩ Tần có cho rằng cậu là một người dễ dãi không?
Cậu cúi đầu, có chút thất vọng.
Cũng may bác sĩ Tần không hề chỉ trích cậu vì chuyện này. Cử chỉ của người đàn ông thể hiện sự giáo dưỡng ưu tú, trong lời nói toát lên phong thái của một người ở vị trí cao.
Khi ở bên hắn, Khương Chu không cần lo lắng mình có làm mất mặt hay bị chán ghét hay không.
Cậu cảm thấy an tâm.
Về phía Lâm Trình.
Hắn đã thuê được một căn phòng trong chung cư. Ngồi ngược trên ghế, đôi chân dài vắt ra một đường cong thẳng tắp.
Nhìn vào xấp tài liệu trên tay, hắn nhíu mày: “Tần Tụng, thạc sĩ y học trường A, gia thế vững chắc.”
“Một nhân vật như vậy lại đồng ý làm bác sĩ riêng cho Khương Chu. Bảo là không có ý đồ gì thì ai mà tin?”
Điều khiến hắn cảm thấy không ổn không chỉ có thế.
Mà còn là phần đánh giá cá nhân về Tần Tụng do thám tử tư điều tra ra: “Mắc chứng cuồng sạch sẽ nặng, có khuynh hướng trầm cảm và bạo dâm, nguy hiểm không nên tiếp cận.”
Làn đạn vụt qua màn hình:
【 Không thể để hắn đến gần vợ tôi! 】
【 Trời, hắn sẽ không đánh người đấy chứ? 】
【 Cái chung cư này toàn những người thế nào vậy… Kinh khủng quá 】
【 Thiên tài nào cũng dính chút biến thái, tôi đã đoán trước được rồi (nhả khói) 】
【 Có thể trở thành quái đàm thì quả nhiên không phải người bình thường 】
Lâm Trình có một dự cảm không lành nhưng đây mới chỉ là một phần tài liệu, còn những người khác nữa.
Cảm giác đau đầu dần tăng lên. Hắn nhớ lại khuôn mặt Khương Chu, người kia giống như một con sơn dương vừa mới chào đời, hoàn toàn không nhận ra mình đang ở trong một tình thế nguy hiểm.
Từ giọng nói nhỏ dần thành kiên định, hắn từng câu từng chữ nói: “Không sao cả, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong một tháng.”
Những vụ quái đàm đô thị mà hắn tiêu trừ đã không dưới 100, lần này cũng không ngoại lệ.
Bất kể kẻ thù trước mắt là ai.
Hắn đều sẽ kéo Khương Chu ra khỏi vòng xoáy này cho đến khi cậu thoát khỏi nguy hiểm mới thôi.
Khán giả tặng cho hắn những lời động viên tinh thần:
【 Lâm ca có vực dậy tinh thần không? 】
【 Quả không hổ là một trong những người chơi cấp S, Lâm ca, tôi ủng hộ anh 】
【 Không còn cách nào khác, đành giao vợ tôi cho anh bảo vệ một tháng vậy 】
Lâm Trình:…
Hắn chậc một tiếng, sắp xếp lại xấp tài liệu trên tay.
Cái gì mà vợ của các người?
— Vợ của ai còn chưa biết chắc đâu.