Ngày mưa nặng hạt lan tỏa khắp chung cư, không khí dần trở nên khô nóng.
Khương Chu khó xử, không tự chủ được mà nín thở, suy nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với tình hình hiện tại.
Nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi cậu bỗng rung lên, phát ra tiếng "ong ong" thông báo, không biết là ai gọi tới.
Khương Chu vội vàng lấy điện thoại ra, cậu lùi lại hai bước, cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí đầy áp lực kia.
Cậu ra lệnh cho giọng nói để nghe điện thoại, Khương Chu đặt điện thoại lên tai, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi vị nào?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói: “Chào Khương tiên sinh, tôi là cảnh sát Lâm. Sau khi chia tay ngày hôm qua, tôi nhận ra vẫn còn một vài chuyện chưa làm rõ, xin hỏi hiện tại cậu có tiện gặp mặt không?”
“Tiện thể nhắc tới, tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.”
Lâm Trình, cảnh sát Lâm.
Đây là nhân vật chính của câu chuyện "quái đàm", một nhân vật chính diện tuyệt đối.
Nghĩ đến một nhân vật như vậy đang ở gần mình, mắt Khương Chu sáng lên tức khắc nhẹ nhõm hẳn.
Giọng cậu mềm mại, cậu dùng tay che điện thoại, vừa vội vàng vừa nhỏ giọng nói: “Rất tiện, anh lên đi, tôi ở trên này chờ anh... Nhanh lên nhé.”
Giọng Khương Chu trong trẻo, khi nói những lời này, âm cuối được kéo dài ra nghe vừa như cầu xin lại vừa như một lời mời mờ ám.
Đầu dây bên kia, động tác lười biếng của người chơi đột ngột dừng lại một giây, hắn đứng thẳng lưng từ tư thế dựa tường ban đầu chuyển sang tư thế đứng nghiêm chỉnh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cảm giác nóng bỏng như nổ tung trong lồng ngực, gương mặt đẹp trai của hắn đỏ bừng, chẳng còn chút sắc thái nào như ban đầu.
Làn đạn dừng lại một lát, phản ứng y hệt hắn:
【 Lập, lập rồi! 】
【 Ngọt ngào quá... Tôi chảy máu mũi rồi 】
【 Vợ thật hư, giờ thì tốt rồi, chồng vừa thay quần xong lại phải đi thay nữa (xấu hổ) 】
【 Chủ phòng live mau lên lầu đi, đáng ghét quá trời ơi, động tác chậm thế có phải đàn ông không vậy! 】
Đại não Lâm Trình hỗn loạn, miễn cưỡng phản ứng lại:
Hắn bị câu dẫn rồi sao?
Đối phương lại là một tên tra nam "bắt cá nhiều tay", thích đùa bỡn đàn ông.
Sau cơn sốc, mặt Lâm Trình đen lại.
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, cái tên Khương Chu kia, một chung cư "cá" của cậu vẫn chưa đủ hay sao? Lại còn đánh chủ ý lên hắn!
Nực cười, hắn đâu phải loại đàn ông rẻ tiền tuyệt đối không thể mắc bẫy.
Lâm Trình tin chắc mình đã khám phá ra sự thật, sắc mặt hắn biến đổi liên tục.
Hắn siết chặt điện thoại, cằm cứng rắn căng ra thành một đường thẳng, cứ như đang tức giận... Nhưng tốc độ lên thang máy lại cực kỳ nhanh, bước chân mang theo gió xộc đến tầng 15 của Khương Chu, rồi nhấn chuông cửa.
Đối diện với màn hình điện thoại tối đen, hắn chỉnh lại vạt áo, ho khan: “Tôi không có chờ đợi gì cả, tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi thôi.”
【 Đồ xử nam, không hiểu cậu đang giả vờ cái gì nữa 】
【 Được được được, Lâm ca, quần của anh không có căng đâu, là tôi nhìn nhầm rồi 】
Lâm Trình: “... Đủ rồi.”
Kẽo kẹt một tiếng.
Cánh cửa gỗ đỏ được mở ra.
Ánh mắt Lâm Trình nhảy dựng, còn chưa kịp nghĩ ra nên làm biểu cảm gì để trông mình có vẻ rụt rè một chút thì thấy người bước ra sau cánh cửa không phải là Khương Chu, mà là một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, mặc chiếc áo sơ mi đen thoải mái, vai rộng chân dài.
Hắn đã thấy người này trong phần tóm tắt cốt truyện, tên hẳn là Giản Trĩ Ngôn.
Hắn thế mà cũng ở trong nhà Khương Chu.
“Cảnh sát Lâm, chào buổi sáng,”
Đôi mắt đen láy của Giản Trĩ Ngôn nhìn chằm chằm hắn một lát, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, ngữ khí nghi hoặc: “Cái chết của Thẩm Thanh là tự sát, đáng lẽ không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào khác mới phải, cảnh sát tiên sinh đến tìm Chu Chu còn có chuyện gì sao?”
Hắn với thái độ như chủ nhà, ôn hòa nhưng cường ngạnh mà chặn Lâm Trình đang là khách ở ngoài cửa, tấm lưng thon dài, rộng lớn che khuất kín mít cảnh tượng phía sau.
Không tìm thấy Khương Chu, trong lòng Lâm Trình bực bội, hắn nhướng mày hỏi lại: “Ngươi mới là người kỳ lạ. Ta nhớ không nhầm thì ngươi chỉ là hàng xóm của Khương Chu thôi mà? Dù hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là một đức tính tốt, nhưng ngươi chẳng phải là đã quá được voi đòi tiên rồi sao.”
“Nếu không liên quan đến vụ án vậy thì nhường đường một chút. Đừng cản trở cảnh sát làm nhiệm vụ.”
Ánh mắt Giản Trĩ Ngôn mơ hồ tựa như một mặt hồ lặng gió nhưng thực chất lại có dòng chảy ngầm mãnh liệt, sâu không thấy đáy.
Khóe môi hắn vẫn tươi cười: “... Chuyện này có chút khó làm rồi.”
“Chỉ vừa mới đây thôi, Chu Chu đã nói sẽ xem xét việc để ta làm bạn trai mới của cậu ấy. Tuy cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, nhưng người có thể dựa vào chỉ có ta, người có thể tin tưởng cũng chỉ có ta, đồng ý chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Làm chồng tương lai của cậu ấy, đương nhiên ta có quyền được biết mọi thứ về cậu ấy, đúng không, cảnh sát Lâm?”
…
Trong phòng ngủ, Khương Chu vừa nghe hệ thống truyền tin trực tiếp về tình hình bên ngoài, vừa cúi đầu, dùng răng cắn chiếc khăn lụa đang trói chặt cổ tay.
Thứ này bị thắt nút chết rất khó cởi, Khương Chu cắn vài phút đã toát mồ hôi đầy đầu.
Cậu vừa sốt ruột vừa tức giận, sợ vị cứu tinh duy nhất là cảnh sát Lâm cứ thế rời đi, lại sợ Giản Trĩ Ngôn quay lại và tiếp tục ép cậu đồng ý lời cầu ái đáng sợ kia.
Dưới áp lực chồng chất, hai mắt cậu đẫm lệ từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Khương Chu oà khóc: “022, ngươi rõ ràng nói với ta là ta chỉ là một nhân vật nền thôi mà, rốt cuộc là có chuyện gì thế này huhu”
Cậu thậm chí còn không dám nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Vài phút trước, Khương Chu cúp điện thoại đang định dùng lý do này để người hàng xóm rời đi thì người sau lại giận dữ cứ như vừa bị phản bội.
Giọng nói của Giản Trĩ Ngôn lạnh hẳn đi, mặc dù ngữ khí vẫn đủ nhẹ nhàng, chậm rãi cũng không hề lớn tiếng, nhưng Khương Chu vẫn cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng.
Bởi vì hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi nói một câu.
Hắn nói: “Chu Chu là muốn ngoại tình sao?”
Khương Chu nghe xong, kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không lấy lại tinh thần, bị thông tin trong câu nói đó dọa đến không thốt nên lời.
Đến tận bây giờ cậu vẫn không thể tin được người hàng xóm mà cậu mới chỉ gặp hai lần, còn chưa thật sự quen thuộc này lại có thể một cách đương nhiên coi mình là bạn trai của Khương Chu, hơn nữa còn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhưng Giản Trĩ Ngôn làm sao có thể là bạn trai cậu được?
Bạn trai cậu đã chết rồi, thi thể cũng đã được hỏa táng.
Khương Chu chỉ cảm thấy người kia quá mức biến thái, có lẽ tinh thần còn không bình thường, nếu không tại sao lại thốt ra những lời như vậy.
Hệ thống trong lúc cậu gặng hỏi thì ấp úng, không nói rõ được nguyên nhân dường như cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khương Chu chỉ có thể đặt hy vọng vào chính mình, cậu vừa khóc vừa bi thương một lát, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục cắn khăn lụa, cuối cùng cũng cắn được nút thắt trên thành giường.
Trong lòng cậu vui sướng, kêu tên cảnh sát Lâm, loạng choạng chạy ra cửa.
—
“... Khương Chu sẽ xem xét ngươi làm bạn trai mới của cậu ấy?”
Ngoài cửa, Lâm Trình gãi gãi tóc, chợt nhận ra mình đang là một kẻ ngoài cuộc.
... Quả thật, hắn thầm nghĩ.
Dù sao thì bản chất của "quái đàm" lần này chính là câu chuyện về một kẻ vạn người mê ve vãn đàn ông rồi lật xe. Nếu đã tin Khương Chu chính là nhân vật vạn người mê thì đương nhiên hắn cũng đoán được khả năng bên cạnh cậu có vô số người tình.
Điều khiến hắn bất ngờ không phải là chuyện đó.
Mà là việc bản thân rõ ràng là người chơi, vậy mà suýt chút nữa lại bị một NPC trong phó bản câu dẫn.
Nhưng điều khiến hắn khó chịu hơn cả việc suýt bị câu dẫn... là hắn đã có phản ứng trước điều đó.
Chết tiệt, thật kinh khủng.
Lâm Trình siết chặt cánh tay, đầu óc lấy lại chút tỉnh táo.
Chưa kịp chuyển sang trạng thái làm nhiệm vụ chuyên nghiệp, một cậu trai ở giữa độ tuổi thiếu niên và thanh niên, mặc áo ngủ, dáng người thon gầy, gương mặt tinh tế lại xinh đẹp đã mò mẫm từ trong phòng ngủ bước ra.
Mái tóc mềm mại của Khương Chu còn vương hơi nước, đôi mắt màu hổ phách được bao phủ bởi một làn sương mờ, cả người cậu như một viên đá quý ẩn mình trong mây chỉ lộ ra một góc nhỏ cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Cậu chạy chân trần, hoảng loạn đến mức suýt vấp phải đồ đạc.
Vị mỹ nhân “mắt mù” vừa đứng vững, vừa dùng tay áo lau nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nhỏ. Gương mặt mềm mại sáng bừng lên như được rửa qua bằng nước.
“Lâm, Lâm cảnh sát, anh đừng đi mà... hu hu...”
Khương Chu đột nhiên lao vào lòng nhân vật chính, hai tay siết chặt tay áo hắn, chờ mong nói: “Làm ơn... anh ở lại đây được không?”
Cậu thẳng thừng giữ hắn lại, ánh mắt ngước lên nhìn đầy tin tưởng.
Nửa thân trên của Lâm Trình cứng đờ, sự chuẩn bị tâm lý vừa rồi lập tức sụp đổ.
Cảm giác khô nóng ập lên đại não, hắn vội che mũi may mắn là không bị mất mặt mà chảy máu.
Người chơi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Bên cạnh, ý cười của Giản Trĩ Ngôn đã biến mất, mặt không biểu cảm mà nhìn lại.
“Chu Chu, ta chỉ nói một lần.”
“Buông hắn ra, đến bên cạnh ta.”