“Đỗ thiếu có lòng tốt, ta xin nhận, bất quá cửa hàng ngài cứ giữ lại mà dùng, nếu không truyền ra ngoài, người ta lại nghĩ ca nhi nhà Ngụy gia ta nông cạn mất.” Vĩnh ca nhi lộ vẻ bất ngờ, cậu không phải là không ham, mà là tên này lại tặng quà cho cậu mà không tặng cho đại đường ca, một ca nhi đã xuất giá như cậu thì tính là gì?
Thế nhưng, lời nói của Đỗ Bác Ngạn hiển nhiên đã nhắc nhở cậu, hôm họ vào thành, các quan viên và phú thương đều tặng những món quà quý giá, chẳng biết trong đó có cửa hàng nào không.
Đêm đó Vĩnh ca nhi liền quay về hỏi Ngụy Lăng, Ngụy Lăng quả thật có. Ở Kiến Tân Thành họ đã có người nhà, Ngụy Lăng gọi người đến hỏi, cuối cùng đưa ba miếng khế đất cửa hàng cho Vĩnh ca nhi.
Vĩnh ca nhi cất tất cả khế đất vào trong ngực: “Được, mai ta đi xem kỹ rồi tính.”
Ngụy Lăng bật cười nhìn tiểu đường đệ ham tiền, chỉ nhắc nhở một câu: “Nhớ ra ngoài phải mang theo nhiều người.”
Đàm Phòng Ngự sứ tuy rằng không có vấn đề, nhưng đi ra ngoài, cẩn thận vẫn hơn.
“Đại đường ca yên tâm, Trình ca đã dặn dò ta rất nhiều lần rồi.” Cậu hiện tại mỗi lần ra ngoài đều mang theo hai đội người, trước khi vào nhà cũng sẽ sai người đi điều tra trước, xác nhận không có vấn đề mới vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT