Đàm Ngọc Lâu ngây người, há hốc miệng: “Đệ ấy và Trình tướng quân, vẫn luôn như thế sao…?”
“Khiến Đàm thiếu chê cười rồi, Vĩnh ca nhi chỉ là tâm tính con nít, thích đùa giỡn thôi.” Vĩnh ca nhi có thể hồ đồ, nhưng Ngụy Lăng vẫn phải giữ thể diện. Huống hồ, hắn cũng rõ, ở đây hai người, kể cả mấy vị khách bàn bên, không ai dám nói ra điều gì.
“Ngụy tiểu thiếu gia thật sự rất thẳng tính…” Đàm Ngọc Lâu cười cười, nói thật, hắn có chút hâm mộ.
Đỗ Bác Ngạn ủ rũ cụp vai uống trà, đột nhiên tinh thần chấn động, đúng vậy, Ngụy tiểu thiếu gia căn bản không hiểu, cậu xem tất cả những chuyện này như trò con nít chơi đồ hàng ư?
Bằng không, cậu sẽ chẳng tin người hôn phu trầm mặc ít lời, một chút tình thú cũng không có, lại còn là một tên vũ phu lạnh băng như vậy, có thể đáng yêu hơn hắn.
Uống xong trà, lại nghe kể chuyện một lát, cây quạt kia quả nhiên đã làm xong. Vĩnh ca nhi thích mê mẩn, cầm trong tay ngắm đi ngắm lại.
Buổi tối trở về sân ở Kiến Tân Thành, cậu còn dưới ánh đèn cầm cây quạt chiếu hai hình cắt lên tường, ánh nến xuyên qua khung quạt chạm rỗng, tạo thành hai bóng người không rõ nét lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT