​Ngụy Lăng kỳ thật cũng không có bị dược làm cho mất đi thần trí, hắn rõ ràng biết người mang hắn vào nhà là ai, cũng có thể ngửi thấy lúc đối phương vụng về đến gần hắn, có mùi tùng hương quen thuộc.
​Người kia ở trong miệng hắn lung tung cướp đoạt một lát, khuấy động làm hắn nhiệt huyết dâng trào, vừa định đáp lại, đối phương lại đột nhiên lùi lại, vươn bàn tay run rẩy bắt đầu cởi thắt lưng của hắn.
​Ngụy Lăng vừa đau lòng vừa muốn cười, vươn tay đè lại cậu, giọng khàn khàn: “... Ta tự mình làm.”
​Đối phương dường như sợ hãi, vội vàng từ trên người hắn lăn xuống, đứng dưới giường cẩn thận: “Hầu gia? Ngụy... Ngụy Lăng?”
​Hắn có biết mình là ai không?
​Ngụy Lăng không để ý đến cậu, chỉ loay hoay với cái thắt lưng của mình, ánh sáng trong phòng thật sự rất tối, chỉ có thể từ cửa sổ đóng kín thấy bên ngoài vẫn là ban ngày. Nhưng Ngụy Lăng không quản nhiều như vậy, hắn cảm giác mình sắp nổ tung, thấy bóng người kia đứng trong bóng tối bất động, hắn lại vứt thắt lưng đi, ôm eo đối phương xoay người, đè cậu xuống dưới: “Ngây người làm gì, muốn chạy? Không kịp rồi...”
​"..." Hắn mới không muốn chạy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play