Nhưng từ khuôn miệng đầy dầu ớt cùng tốc độ ăn mì không tự giác nhanh hơn của hắn, dường như lại không có chút sức thuyết phục nào.
Tạ Tam là người hầu của Tạ gia, một đường từ thư đồng của Tạ Nguyên mà lên, ở chung thời gian dài, hắn cũng không sợ Tạ Nguyên. Giờ phút này hắn bưng chén, vừa từ phòng bếp giành được mì sợi ra, nghe vậy liền cười hì hì đáp lại một câu: “Thiếu gia, không phải ngài không cho chúng ta ăn no, đây chẳng phải vì lẩu ăn quá ngon sao? Ngài xem chúng ta đều như vậy, chờ thiếu gia cùng Trình gia mở tiệm lẩu, nam nữ già trẻ ở hai mươi dặm sườn núi này khẳng định sẽ tranh nhau tới ăn, đảm bảo làm ăn phát đạt!”
“Tính ngươi được cái miệng lưỡi.” Tạ Nguyên bị hắn một lời khen tặng mà cao hứng, cũng không so đo nữa, quay đầu nhìn cửa phòng bếp: “Cái người kia, lại đây thêm cho bổn thiếu gia một muỗng mì!”
Trong phòng bếp rất nhanh có tiếng đáp, Tạ Nguyên lại nhìn về phía Trình Đạc cùng Vĩnh ca nhi: “Các ngươi còn muốn không?”
Vĩnh ca nhi thành thật lắc đầu: “Ta chịu thua, Trình ca ngươi thì sao?”
Trình Đạc: “Thêm một muỗng nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play