Phần 6

Tác giả: Hải Dục Tú

Thanh niên vội vàng phiên dịch: “Hiệp sĩ cẩn thận, bọn họ vừa nói muốn giết luôn cả ngươi để diệt khẩu.”

Dịch xong, hắn thấp thỏm nhìn Trình Đạc. Trong tay hắn chỉ có một cây súng gỗ thô ráp, ngay cả một miếng kim loại cũng không có. Trong khi đó, đối diện là ba tên Nhung nhân được huấn luyện bài bản, tay cầm những cây loan đao sắc bén.

Thanh niên có chút tuyệt vọng, hắn cảm thấy người này xông ra, ngoài việc thêm một cái mạng nữa phải bỏ, hình như chẳng có tác dụng nào khác…

Trình Đạc lườm hắn một cái, nghiêng người tránh một nhát đao, thừa lúc đối phương xuất đao để lộ sơ hở trên thân thể, hắn trở tay dùng súng gỗ đâm xuyên ngực người nọ, hung hăng ghim chặt lên cây!

Thanh niên: "..." Tráng sĩ! Tráng sĩ, hắn sai rồi!

Trình Đạc không rút súng gỗ ra, mà rút cây loan đao trong tay người đó, quay đầu giơ đao lên đỡ đòn.

Trong rừng, bầy chim bị kinh hãi vỗ cánh bay đi, trên cành cây trơ trụi rụng xuống một mảng lá khô, chao đảo trôi vào vũng máu loang lổ trên mặt đất.

Mạnh Cực nhìn khung cảnh đẫm máu trước mắt, suýt chút nữa nghi ngờ mình gặp phải không phải là một hiệp sĩ, mà là một kẻ điên giết người như ngóe! Lính trong doanh trại của hắn giết địch cùng lắm là cứa cổ, ai lại tốn sức chặt đầu ra làm gì?

Đặc biệt là người này, liên tiếp chém hai cái đầu. Hắn toàn thân không dính một giọt máu, thủ pháp lão luyện không nói, hắn còn không hề ngần ngại mà thuận tiện ngồi xổm xuống lục soát thi thể…

Trình Đạc đã quen rồi, giết tang thi thì phải chém đầu, nếu không dễ bị cắn ngược lại. Hắn trước tiên lục soát hai thi thể không đầu, tìm thấy vài miếng bạc vụn, sau đó cầm đao đi về phía tên sát thủ cuối cùng đang bị hắn ghim trên cây.

Người đó vẫn còn sống, nhưng hơi thở thoi thóp, như thể không còn sống được bao lâu nữa.

"Vị hiệp sĩ này, xin nương tay." Mạnh Cực trong lòng sợ hãi cực kỳ, nhưng vẫn lên tiếng gọi hắn lại: “Người này ta mang về đại doanh còn có ích, xin hãy tha cho hắn một mạng có được không?”

“Được thôi...”

Trình Đạc cũng không do dự nhiều, cất tiền bạc vào người, quay đầu đi về phía thanh niên.

Mạnh Cực hít một hơi lạnh, che lại vết thương bám chặt vào thân cây phía sau. Chẳng lẽ hắn chạy trốn suốt một ngày một đêm không chết trong tay Nhung nhân, cuối cùng lại phải chết trong tay người Đại Hạ hay sao?

Trình Đạc liếc hắn một cái, ánh mắt có chút câm nín nhưng vẫn ôn tồn hỏi: “Trên người ngươi có mang bạc không?”

Mạnh Cực nhất thời không phản ứng kịp, vẫn giữ tư thế như một cô vợ nhỏ sắp bị cưỡng bức mà ôm chặt lấy mình: “?”

“Ta cứu mạng ngươi, lấy chút thù lao có quá đáng không?”

"Không quá đáng, không quá đáng!" Mạnh Cực liều mạng lắc đầu, sau đó cuối cùng cũng hiểu ra. Vui mừng đan xen, phảng phất như vừa thoát khỏi một kiếp, hắn nhanh chóng lục lọi trên người mình tìm bạc: “Ta trên người tổng cộng mang theo 12 lạng, đều cho ngươi!”

Trình Đạc cầm bạc, nhìn Mạnh Cực bằng ánh mắt có chút ghét bỏ. Sao người khác được cứu thì tùy tiện đưa lên ngàn lạng bạc trắng, thậm chí châu báu vàng ròng. Đến lượt hắn, cũng chỉ có vỏn vẹn 12 lạng?

Xem ra vẫn là do thân phận khác nhau. Người ta cứu hoặc là thổ hào tài chủ, hoặc là hoàng đế vương gia, còn hắn cứu cái này chỉ là một tên lính nghèo!

Nếu Mạnh Cực biết Trình Đạc nghĩ vậy, hắn nhất định sẽ khóc rống lên. Tướng quân của họ một tháng cũng chỉ được 12 lạng bổng lộc. Ngàn lạng bạc trắng ư, sao hắn không đi cướp luôn cho rồi!

Trình Đạc thì chính là đi cướp, hơn nữa hắn còn cướp một cách có lý có tình. Xong xuôi, hắn cũng không có ý định quản nhiều chuyện của Mạnh Cực nữa, ném cây loan đao lại, quay người đi.

“Khoan đã.”

Trình Đạc nghe tiếng quay đầu lại, Mạnh Cực lại đột nhiên bám chặt lấy thân cây: “Đây... đây là thẻ bài thân phận của ta, hiệp sĩ sau này nếu có cần giúp đỡ, có thể đến đại doanh Tây Lăng tìm ta.”

Mạnh Cực ném qua một miếng sắt, trên đó ngoài phiên hiệu ra thì không có gì khác. Trình Đạc cầm lấy, dù ít ỏi nhưng vẫn hơn không, hắn cất vào lòng, kỳ thật cũng không tính dùng.

Hắn chỉ muốn an ổn làm một thợ săn, không muốn dính dáng gì đến chiến tranh quốc gia, hắn còn chẳng phải người Đại Hạ, ai thắng ai thua thì liên quan gì đến hắn!

Chương 7

Ngươi sao lại mang theo mấy thứ này bên người?

Trình Đạc thật ra không biết mình được bao nhiêu bạc, hắn không phải người cổ đại, không giống bọn họ có thể ước lượng bằng tay mà đoán ra trọng lượng đại khái. Hơn nữa số bạc đó cũng không phải là bạc nguyên, ngoài 12 lạng Mạnh Cực đưa hắn có một tờ ngân phiếu 5 lạng, số còn lại đều là bạc vụn.

Cũng đáng nhắc tới là, số bạc hắn móc được trên người ba tên dị tộc kia còn không nhiều bằng Mạnh Cực cho. Tuy nhiên, một trong số đó có một khối ngọc bội thượng hạng trên người, Trình Đạc đã lấy nó.

Hắn nhớ rõ người có ngọc bội kia hẳn là đầu lĩnh trong ba người, bởi vì người ra lệnh diệt khẩu hắn cũng chính là gã. Gã cũng là người đầu tiên bị hắn chém đầu. Trình Đạc không hề ngần ngại khi lấy đồ của người chết, bởi vì ở giai đoạn sau của mạt thế, khi không thể giết tang thi, rất nhiều lúc hắn phải dựa vào việc lục soát thi thể để nuôi sống cả nhà.

Tuy nhiên, khối ngọc bội kia chất lượng tốt thì tốt, nhưng bán ra có thể sẽ hơi phiền phức, Trình Đạc tạm thời không tính dùng đến. Hắn cũng không dám coi thường trí tuệ của người cổ đại, hơn nữa hắn còn không biết chợ đi như thế nào, nói gì đến chuyện qua mặt người khác?

Cũng may số bạc đó hẳn là tạm đủ để hắn mua sắm công cụ và vật tư sinh hoạt. Trình Đạc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hắn còn cần một người dẫn đường. Người đó không chỉ có thể dẫn đường cho hắn, mà còn có thể giúp hắn tham khảo giá cả địa phương.

Hắn nhớ đến Lý tam gia đã hứa tìm người đến chỉ điểm hắn trồng rau, vậy thôi một chuyện không phiền hai người, cứ để người đó giúp.

Sáng sớm hôm sau, Trình Đạc liền xách theo con gà rừng tối qua tiện tay săn được và một cái vại gốm thô trong hang núi, lảo đảo đi đến chỗ căn nhà cũ ở khe núi.

Buổi sáng ở thôn quê núi rừng, không khí vô cùng trong lành. Ánh mặt trời vừa ló ra khỏi đường chân trời xuyên qua tầng mây, lộ ra ánh nắng ấm áp đã lâu không thấy.

Tâm trạng Trình Đạc cũng hiếm hoi mà trở nên thư thái, tính toán hầm một vại canh gà làm bữa sáng, tiện thể chờ người đến. Nếu canh gà hầm xong mà người đó vẫn chưa đến, hắn sẽ đi đến nhà Lý tam gia đòi người…

Điều Trình Đạc không ngờ là, Lý tam gia làm việc hiệu quả cực cao, người đến cũng cần cù hơn hắn tưởng. Sáng sớm tinh mơ đã có người ở căn nhà cũ chờ. Hơn nữa, khuôn mặt vốn tràn đầy quẫn bách của người đó, sau khi nhìn thấy cái vại gốm thô hắn xách trên tay, nhanh chóng biến thành bất mãn, rồi giận dỗi nhưng không dám nói gì.

Sao lại là cậu ấy?

Thật sự là quá không khéo…

"Ha ha... Ta chỉ là mượn dùng thôi, dùng xong sẽ trả lại." Trình Đạc hiếm hoi có chút chột dạ, bởi vì không chỉ có cái vại gốm, đến bây giờ hắn vẫn còn ở trong hang núi của cậu ấy, dùng đồ của cậu ấy, đắp tấm chăn lông thú mà cậu ấy tự tay khâu vá…

Môi Vĩnh ca nhi mấp máy, cuối cùng chỉ buồn bã thốt ra một câu: “Vậy ngươi đừng làm hỏng của ta đấy.”

"Yên tâm, hỏng rồi ta đền cho ngươi một cái." Trình Đạc lúc này tiền bạc rủng rỉnh, hứa hẹn cũng rất sảng khoái.

Hắn làm trước mặt Vĩnh ca nhi, lấy nước từ mương bên sườn núi, rồi nhặt đá và gỗ vụn từ phế tích chất thành một cái bếp đất. Đến lúc nhóm lửa, Trình Đạc động tác dừng lại một chút, ánh mắt lén lút nhìn về phía cậu nhóc đang ngồi trên khúc gỗ đằng xa, mặt dày vờ như không biết mà móc ra đá lửa, nhóm lên một đống lửa, sau đó tiện tay lại cất vào trong túi.

Đáng tiếc hắn làm có tự nhiên đến mấy, sự chú ý của Vĩnh ca nhi bên kia phần lớn đều tập trung vào hắn, đương nhiên là thấy rõ. Cậu nhảy xuống khúc gỗ, tức giận dậm chân: “Ngươi ngươi... Sao ngươi lại như vậy!”

Cái vại gốm thì còn tính, đá lửa thì dùng một chút là ít đi một chút.

Cậu khắp nơi giúp người ta làm việc, tìm kiếm những thứ này dễ dàng lắm sao? Người này sử dụng cứ sảng khoái như vậy, hết cái vại lại đến đá lửa, không nói chừng chút gia sản trong hang núi của cậu đều bị hắn dùng hư hết rồi!

Vĩnh ca nhi nghĩ cũng không sai, Trình Đạc không có gì, chẳng phải trong tầm tay có gì thì dùng nấy sao…

Cậu nhóc tức giận đùng đùng, nhưng bảo cậu đến đòi lại thì cậu lại không dám.

Trình Đạc nhìn bộ dáng keo kiệt co ro của cậu, có chút muốn bật cười. Hắn thò ngón tay vào túi, như làm ảo thuật nặn ra một khối bạc nhỏ, vung vẩy trước mặt Vĩnh ca nhi: “Cái này có đủ không?”

Hai mắt Vĩnh ca nhi sáng rỡ, theo bản năng nhào tới giơ tay định đón: “Đủ, đủ rồi!”

Trình Đạc lại rụt tay về, nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái: “Lý tam gia phái ngươi đến đây trồng rau cho ta?”

Hắn âm thầm thay đổi một chút khái niệm, biến "giúp chỉ điểm trồng rau" thành "trồng rau cho ta".

Vĩnh ca nhi quả nhiên mắc mưu, ngây ngốc gật đầu.

Trình Đạc nhíu mày, vốn muốn hỏi người nhà cậu có ngại không, nhưng nghĩ lại nếu Lý tam gia đã phái cậu đến đây, hẳn là đã có cân nhắc. Nếu người đã tới, hắn hỏi lại thì có vẻ không thỏa đáng.

Ví như cậu nhóc vốn dĩ không nghĩ nhiều gì, hắn cố tình nhấn mạnh, không chừng còn hỏi ra chuyện rắc rối…

Chỉ vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, không chỉ Lý tam gia tin tưởng nhân phẩm của Trình Đạc, mà Trình Đạc cũng cảm thấy vị thôn trưởng Lý tam gia này rất đáng tin. Có một thôn trưởng đáng tin cậy có thể giúp hắn giảm bớt rất nhiều phiền phức, cho nên dù quá trình gia nhập thôn Dương Nhi có chút không thuận lợi, Trình Đạc cũng không tính toán đổi sang nơi khác.

Thật ra lần này Trình Đạc đã đánh giá cao Lý tam gia. Ông có cân nhắc gì đâu? Ông thuần túy là không tìm thấy người, lại thấy Vĩnh ca nhi đáng thương vô cùng đang khắp nơi tìm việc làm, nên tiện tay bắt người đến thế chỗ thôi.

Ông cảm thấy Trình Đạc không có khả năng coi trọng Vĩnh ca nhi. Những gã đàn ông có chút bản lĩnh ở thôn Dương Nhi này, đều muốn cưới một người phụ nữ để ấm chăn. Rất ít người thích ca nhi, mà cũng thích loại lớn lên sạch sẽ tú khí, trắng trẻo non nớt.

Vĩnh ca nhi thì lại lớn lên vừa đen vừa gầy, hơn nữa cậu quá cao, đứng lên còn cao hơn một số gã đàn ông lùn trong thôn. Về diện mạo, cũng tàm tạm, tuy nói nếu dọn dẹp một chút hẳn cũng coi được... Nhưng nghĩ đến việc cưới cậu, liền phải bị hai người anh họ vô lại kia quấn lấy, người bình thường thật sự không có gan đó.

Bà thím cả nhà họ Lý, Ngô Quế Hoa, có được coi là khó chơi không? Chỉ vì hai nhà có quan hệ họ hàng, cả nhà Lý đại bá Lý Mãn Thương cũng bị hai anh em kia quấy rối đến mức quá sức. Ngô Quế Hoa có chỉ trời mắng đất cũng không ngăn được hai người cháu trai Lý Đại, Lý Nhị đến cửa tống tiền.

Cho nên Vĩnh ca nhi 18 tuổi, đến nay vẫn chưa tìm được người hỏi cưới.

Lùi một vạn bước mà nói... Nếu Trình Đạc thật sự mắt mù coi trọng Vĩnh ca nhi, nói không chừng cũng là chuyện tốt. Tuy Vĩnh ca nhi khẳng định không thể làm chính thê, nhưng với sức mạnh khủng bố của Trình Đạc, hắn chắc chắn không ngại nuôi thêm một người rảnh rỗi.

Còn về Lý Đại và Lý Nhị, họ dám tìm Trình Đạc gây rối sao?

Đương nhiên, khả năng này là cực kỳ nhỏ. Lý tam gia thương Vĩnh ca nhi hơn là có tính toán gì - bởi vì ruộng đất nhà Vĩnh ca nhi đã sớm bị hai người anh họ không nên thân kia bán sạch rồi.

Cha cậu, Lý Vượng, mấy năm trước còn có thể lên núi hái thuốc và đặc sản để bán tiền duy trì cuộc sống, nhưng từ khi Lý Vượng ngã gãy chân, gánh nặng nuôi gia đình liền đổ dồn lên vai Vĩnh ca nhi.

Vĩnh ca nhi cũng rất thật thà, làm việc vặt cho nhà này nhà kia, trước giờ chưa từng có lời đồn đại không hay gì với đàn ông chủ nhà. Có lẽ cậu cũng sợ hai người anh họ kia sẽ tìm người ta gây sự, cho nên dứt khoát làm cho mình trông giống một tiểu tử.

Cũng may cậu lớn lên không quá nổi bật, nếu không với hai người anh họ phát rồ kia, việc bán em trai ruột cũng không phải là chuyện không làm được.

Đương nhiên, những tình huống kể trên Trình Đạc cũng không biết. Trong nhận thức của hắn, Vĩnh ca nhi gần như đã được gán với khái niệm "phụ nữ đã có chồng". Việc trồng rau thì không sao, dù sao địa điểm hoạt động chủ yếu đều ở trên đất, hắn chỉ cần cố gắng không đến gần cậu ấy là được.

Chỉ là dẫn cậu ấy đi chợ có lẽ sẽ hơi phiền phức, cái này cũng giống như việc hắn đi dạo phố với vợ người khác, để không rước lấy thị phi, hắn vẫn nên đổi người khác thì hơn…

Vĩnh ca nhi mắt trông mong thò tay chờ nhận bạc, thấy Trình Đạc hỏi một câu rồi không nói gì thêm, không khỏi có chút sốt ruột.

Đó là thù lao của cậu mà, không phải là phải trồng xong rau mới cho chứ? Người này sao lại xấu xa như vậy, móc bạc ra chỉ để cho cậu thèm?

Lần trước cũng vậy, người này rõ ràng hỏi cậu muốn báo đáp gì, cậu đưa ra yêu cầu rồi hắn lại không chịu, chỉ trêu chọc cậu thôi!

Vĩnh ca nhi trong bụng đầy tính toán, nhưng trước mặt Trình Đạc lại không dám mở lời than vãn. Cậu thất vọng rũ đầu, lén nhìn khối bạc vụn nhỏ xíu đang quay cuồng trên bàn tay to kia, tự cho là không bị phát hiện.

Động tác suy tính của Trình Đạc dừng lại, hắn chú ý đến ánh mắt của Vĩnh ca nhi, không biết sao lại nghĩ đến mấy con chó hoang thường đến tìm hắn xin ăn trong căn cứ ngày xưa. Cũng đều lấm lem như vậy, nhưng ánh mắt lại trong trẻo, tràn ngập mong đợi, thỉnh thoảng sẽ toát ra chút sầu khổ của cuộc sống... Hắn mỗi khi mềm lòng đều là ở những khoảnh khắc này.

Trình Đạc lắc đầu, tùy tay ném bạc vụn cho Vĩnh ca nhi, rồi lại một cách đường hoàng ra lệnh: “Đi giúp ta nhổ lông gà, tiện thể hầm một vại canh gà.”

Chỉ lấy tiền mà không làm việc thì không tốt, ân cứu mạng là chuyện khác, việc nào ra việc đó.

"Được, ta đi ngay!" Vĩnh ca nhi mừng rỡ, cầm tiền rồi làm gì cũng được.

Trình Đạc chú ý thấy, cậu nhóc này làm việc tỉ mỉ hơn hắn nhiều. Hắn ghét nhất là nhổ lông gà. Lần đầu tiên nấu nồi canh gà, ngoài việc không có muối, còn có một mùi lông gà bị cháy nhàn nhạt, chính là vì nhổ không sạch.

Sau này ăn gà, hắn dứt khoát lột hết da, tuy làm vậy hơi lãng phí một chút, nhưng lại tiết kiệm sức lực và thời gian.

Vĩnh ca nhi lại rất có kiên nhẫn, dùng hai mảnh sắt vụn cạo, tỉ mỉ nhổ lông gà sạch sẽ.

Lúc Vĩnh ca nhi hầm canh gà, Trình Đạc cũng không nhàn rỗi. Hắn đến dọn dẹp phế tích một lượt, dỡ bỏ mái nhà đã sập, đống gỗ mục chất sang một bên, tính sau này dùng làm củi đốt.

Trình Đạc làm việc rất nhẹ nhàng, Vĩnh ca nhi bên cạnh xem mà kinh ngạc không thôi. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng cái xà nhà chính của mái nhà kia, cậu nhớ rõ năm kia trong thôn có người xây nhà, cái xà nhà chính đó phải cần đến năm sáu người đàn ông cùng khiêng lên. Xà nhà chính của căn nhà này tuy đã bị nước làm hư hại nhiều, nhưng Trình Đạc cầm trong tay, phảng phất như nó không có chút trọng lượng nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play