Edit: Huyền Ảnh

Hai giờ chiều, Thanh Lạc tỉnh dậy. Ngẩng đầu nhìn hai người trong phòng đang ngủ say, không khỏi mỉm cười, vẫn nên để cho bọn họ ngủ thêm một lát đi. 

Thanh Lạc rút tay ra đặt ngoài chăn, đột nhiên nhìn thấy mu bàn tay trái có một điểm sáng, tò mò giơ tay lên trước mắt. 

Sau khi quan sát kỹ, mới phát hiện đó là một khối kim loại màu trắng to cỡ hạt gạo. Ngay lúc nhìn thấy thứ này, trong đầu cô cũng tràn lên cách sử dụng nó, kèm theo đó là các loại kiến thức thông thường về thế giới này. 

Lượng thông tin này không tính là lớn, ít nhất so với những công pháp tu luyện cổ văn khó hiểu từng tiếp nhận hàng ngàn thậm chí hàng vạn năm trước kia, đối với Thanh Lạc mà nói thực sự chẳng đáng gì. Vì thế cô rất nhanh đã sắp xếp rõ ràng những ký ức này. 

Hành tinh này tên là Hải Lam Tinh, là một trong các hành tinh phụ thuộc của Thiên Hải Đế Quốc. Nói là một trong các hành tinh phụ thuộc, nhưng thực ra những hành tinh bình thường không có gì đặc biệt như thế này, Thiên Hải Đế Quốc không có một vạn thì cũng có tám ngàn. 

Hải Lam Tinh ngoài thủ đô và tám đại chủ thành ra, còn có vô số thị trấn nhỏ. Mà An Khả Thành nơi Thanh Lạc ở chính là một trong số đó, hơn nữa còn là một thị trấn nằm ở vùng rìa ngoài cùng. 

Nói cách khác, hiện tại cô chính là một người nông thôn triệt để rồi sao? Giống như những con ma thú cấp thấp ở vùng ngoài cùng rừng ma thú bên kia vậy? Thanh Lạc sờ cằm, nghĩ mà không biết nên nói gì. 

Bất quá chỉ cần sức mạnh đủ mạnh, địa vị sớm muộn gì cũng sẽ có. Thanh Lạc vốn là đại yêu quen dùng sức mạnh để tranh đoạt lãnh địa vui vẻ gạt chuyện nhà mình ở nông thôn ra sau đầu, âm thầm dự định trước tiên nâng cao sức mạnh, rồi đi cướp… à, theo cách nói ở đây là mua lãnh địa. 

Khối kim loại màu trắng trên cổ tay là thiết bị đầu cuối cá nhân mà mỗi đứa trẻ sơ sinh khi vừa sinh ra ở thế giới này sẽ được cấy vào cơ thể. Trong đó ràng buộc toàn bộ thông tin của người này từ nhỏ đến lớn, từ sinh đến chết, bao quát tất cả. Chỉ cần liên quan đến ngươi, nó đều có thể hiển thị ra. 

Chỉ cần chạm vào một nút bên trên, liền có thể hiển thị giao diện mạng ảo trước mắt. Thiết bị đầu cuối cá nhân không chỉ có thể liên lạc với người khác, còn có thể dùng như thẻ ngân hàng. Ngoài ra còn có vài tác dụng vặt, đương nhiên quan trọng nhất là nó có thể kết nối với Tinh Võng (mạng sao) và làm chìa khóa. 

Kiến trúc của thời đại này đều được lắp cảm ứng, cảm ứng được trí não của mỗi hành tinh quản lý độc lập và thống nhất, cho dù là người quản lý hành tinh này cũng không can thiệp được. Mà những trí não này lại được trí não nhân tạo của Thiên Hải Đế Quốc quản lý tập trung, không có người nào có thể can thiệp. Mà muốn vào những công trình này, cách duy nhất là dùng thiết bị đầu cuối cá nhân. 

Thanh Lạc dùng tay quét qua thiết bị đầu cuối cá nhân, trước mắt xuất hiện một màn hình, phía trên cùng hiển thị thông tin thân phận của nguyên chủ, kéo xuống là vài bảng mục, phía dưới cùng viết: điểm tín dụng: 20 điểm. 

Thanh Lạc tò mò chạm vào bảng có chữ “Tinh Võng”, liền thấy nó bật ra một khung nhỏ. Trên đó viết: “Chủ nhân chưa mở quyền truy cập Tinh Võng, xin mở quyền.” 

Thanh Lạc bỏ tay xuống, thôi, vẫn là hỏi người khác xem mở quyền này thế nào. Lại nhìn màn hình, cũng không có gì đáng chú ý, liền đóng lại. 

Đúng lúc này, cửa “ting” một tiếng mở ra, Thanh Lạc liền thấy một nữ y tá mặc đồ trắng đi vào. Sau khi vào, cô ta nhìn quanh một vòng, thấy chỉ có Thanh Lạc tỉnh, còn hai người khác đều đang ngủ, đang định đi gọi Na Lan Tử dậy, thì thấy cô bé ** kia hướng mình làm động tác “suỵt” đừng quấy rầy, liền dừng bước. 

Thanh Lạc thấy cô ta hiểu ý mình, lại làm động tác vẫy tay. Nữ y tá do dự một chút, vẫn đi về phía Thanh Lạc. 

Trương Khiết đi đến bên cô bé đáng yêu này, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, không khỏi đưa tay xoa đầu, vừa xoa vừa nói: “Em bé, con có chuyện gì muốn nói với dì sao?” Nói xong còn nghĩ trong lòng: Quả nhiên vẫn là con gái tốt, ngoan ngoãn thế này, đâu có giống con quỷ nhỏ ở nhà mình. 

Kỳ thật Thanh Lạc ngay khoảnh khắc bị xoa đầu thì toàn thân cứng lại. Nhưng nghĩ lại, dù sao hiện tại mình cũng là dáng vẻ một cô bé, để người khác xoa đầu cũng chẳng mất gì. Thế là cô chỉ cứng một giây, liền bình thản chấp nhận, còn tự học được cách làm nũng. Chỉ thấy đôi mắt to tròn long lanh của cô nhìn Trương Khiết, nói: “Dì, có chuyện gì dì cứ nói với con. Mẹ con mệt lắm rồi, con muốn để mẹ nghỉ thêm một chút.” 

Trương Khiết xoa đủ rồi thu tay lại, nghe xong lời này thì kinh ngạc nhìn cô. Do dự nhìn Thanh Lạc một cái, không biết nên đợi người nhà tỉnh hay nói với cô bé hiểu chuyện này trước. 

Thanh Lạc thấy thế, lập tức nói: “Dì nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì? Đợi mẹ con tỉnh, con sẽ nói lại với mẹ.” 

Trương Khiết do dự một chút, vẫn quyết định nói: “Bác sĩ nhờ tôi nói với mọi người, bệnh tình của con đã không còn vấn đề gì, có thể chuẩn bị xuất viện rồi.” 

Thanh Lạc còn chưa kịp nói thì đã nghe Nạp Lan Tử kinh ngạc nói: “Bây giờ đã có thể xuất viện rồi sao? Không cần kiểm tra lại à?” 

Trương Khiết gật đầu với người nhà, nói: “Hai mươi mấy tiếng qua, chúng tôi vẫn luôn dùng máy quét xuyên thấu để theo dõi cơ thể của bé, đã xác nhận cơ thể không có bất kỳ tổn thương nào, nên bây giờ có thể xuất viện rồi. Dù sao cô cũng biết, bảy ngày nữa là mồng 1 tháng 2, chúng tôi cũng sợ làm lỡ việc của bé.” 

Nạp Lan Tử nghe xong, liền đưa tay vỗ trán, nói: “Xem tôi này, suýt nữa quên mất, sắp tới mồng 1 tháng 2 rồi. Vậy không nên trì hoãn, cô y tá, tôi bây giờ đi với cô làm thủ tục xuất viện.” 

Trương Khiết cũng cười nói: “Vậy thì tốt quá, mời cô đi theo tôi.” Nói xong, hai người vội vàng đi ra, để lại Thanh Lạc và Lâm Thanh Đại vừa mới tỉnh cùng nhau ngơ ngác. 

Thanh Lạc cúi đầu, hơi nghi hoặc, mồng 1 tháng 2 rốt cuộc là ngày gì mà khiến bọn họ để ý như vậy. Khi cô còn đang nghi hoặc, Lâm Thanh Đại bên cạnh đã giúp cô tìm ra đáp án. 

Chỉ thấy cô bé chống hai tay dưới cằm, tò mò nói: “Tiểu Thanh Lạc, cậu nói lần kiểm tra mồng 1 tháng 2, chúng ta có linh hồn đồng hành không?” 

Linh hồn đồng hành? Thanh Lạc lập tức tìm kiếm trong đầu. Chẳng bao lâu, liền tìm ra toàn bộ nội dung về linh hồn đồng hành. 

Phàm là nhân loại thuộc Thiên Hải Đế Quốc, có người khi đến 10 tuổi có thể triệu hồi Linh hồn đồng hành, người như vậy được gọi là Linh Hồn sư. Mỗi đứa trẻ đủ 10 tuổi sẽ vào ngày mồng 1 tháng 2 năm đó, đến công hội Linh hồn sư của hành tinh mình để kiểm tra có năng lực triệu hồi Linh hồn đồng hành hay không. 

Nếu có thể triệu hồi Linh hồn đồng hành, sẽ được phân vào trường đào tạo tập trung, đợi đến khi Linh hồn đồng hành nuôi dưỡng thành công, lại căn cứ thuộc tính và năng lực của Linh hồn đồng hành để chọn trường cao đẳng, học tập 10 năm. Nếu không có Linh hồn đồng hành thì sẽ căn cứ điểm văn hóa để vào trường bình thường. 

Đương nhiên, xác suất có bạn sinh linh chỉ chiếm 1 phần nghìn số trẻ kiểm tra cùng lúc, tức là trong một nghìn đứa trẻ chỉ có một đứa có Linh hồn đồng hành. 

Thanh Lạc gật đầu, nói: “Chúng ta nhất định sẽ có Linh hồn đồng hành.” Cho dù không có, ta cũng sẽ giúp cậu trở thành cường giả. 

Hai người trò chuyện một lúc thì thấy Nạp Lan Tử đi tới. Thanh Lạc và Thanh Đại cùng nhìn về phía Nạp Lan Tử, Thanh Đại lập tức nhảy xuống giường, chạy đến bên bà nói: “Mẹ, chúng ta có thể về nhà chưa?” 

Nạp Lan Tử dịu dàng nói: “Tất nhiên, bây giờ chúng ta có thể về nhà rồi.” 

Thanh Lạc nhìn nụ cười trên mặt Nạp Lan Tử, khẽ nhíu mày, phát hiện rõ ràng gương mặt mang theo nụ cười ấy lại ẩn chứa một tia ưu sầu. Vốn muốn hỏi xem bà có chuyện gì, nhưng thấy Lâm Thanh Đại ở bên cạnh, nên không hỏi. Vẫn là đợi về nhà rồi hãy hỏi. 

Ba người thu dọn đồ đạc, rời bệnh viện, Nạp Lan Tử bắt một chiếc xe lơ lửng,  trở về nhà. 

Nơi bọn họ ở cách xa trung tâm thành trấn, tuy không tính là nghèo nhưng cũng không thể nói là giàu. 

Thanh Lạc nhìn ra ngoài từ trong xe, chỉ thấy tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau. Cô nhìn một lúc mới phát hiện, không biết là đặc điểm của nơi này hay có nguyên nhân khác, mà ở đây lại không có chút màu xanh nào. Đừng nói là cây cao, ngay cả cọng cỏ dại thường thấy cũng không thấy một ngọn. 

Trong lòng Thanh Lạc có nghi hoặc, nhưng không hỏi người khác. Lỡ đâu đây là việc ai cũng biết nguyên nhân, cô mà ngốc nghếch hỏi ra chẳng phải tự chuốc phiền phức? 

Xe lơ lửng dừng lại, Nạp Lan Tử đưa tay đặt lên một bệ nhỏ trong xe, sau tiếng “ting” thì rút tay lại, rồi ba người xuống xe. 

Thanh Lạc hơi trầm ngâm, thì ra đây mới là tư thế đúng để trả điểm tín dụng. 

Đến cửa nhà, Nạp Lan Tử đang định mở cửa thì nghe cửa đối diện “soạt” một tiếng mở ra, bên trong bước ra một người phụ nữ trang điểm rất lòe loẹt, ăn mặc hở hang. Vừa thấy Nạp Lan Tử, sắc mặt lập tức đen lại, mở miệng châm chọc: “Yo, đây chẳng phải hoa khôi thanh lệ tuyệt luân của khu chúng ta sao?” 

Nạp Lan Tử có chút cứng mặt, cũng không nghĩ sẽ gặp người phụ nữ thường xuyên vô cớ kiếm chuyện này. Muốn làm như không nghe thấy, nhưng lại sợ cô ta nói lời khó nghe hơn trước mặt hai đứa nhỏ, nên đành gượng cười hai tiếng, nói: “Chị Lý nói đùa rồi.” 

Lý Ninh Ninh thấy bộ dạng khô khan của cô, liền càng tức, tức giận nói: “Tôi nào dám nói đùa, danh hiệu hoa khôi khu này là mọi người trong khu chúng ta cùng chọn ra, tôi đâu dám nói đùa.” 

Đúng lúc Nạp Lan Tử khó xử không biết ứng phó thế nào, thì một giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền tới: “Chị Lý, chị Nạp Lan, sao hai người lại cãi nhau nữa rồi.” 

Nếu nói lúc nãy Lý Ninh Ninh với Nạp Lan Tử chỉ là châm chọc, thì bây giờ trên mặt cô ta đã đầy chán ghét, trực tiếp nói: “Bạch Y, cô còn biết xấu hổ không, ai là chị cô.” 

Người đến đúng như tên, toàn thân mặc đồ trắng, ngũ quan yếu ớt đáng thương. Lúc này nghe Lý Ninh Ninh không chút lưu tình nói vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, cắn môi dưới, yếu ớt nói: “Xin, xin lỗi chị Lý, là lỗi của tôi.” 

Nạp Lan Tử thấy dáng vẻ ấy, lập tức mềm lòng, đang định khuyên nhủ. 

Liền thấy Lý Ninh Ninh chống nạnh, hùng hổ nói: “Cô im đi, khóc khóc khóc, khóc cái gì, khóc đám ma à, thật là vừa thấy cô là tôi hết muốn ăn. ” Nói xong không cho Bạch Y cơ hội nói tiếp, liền vào nhà. 

Nạp Lan Tử cảm thông bước lại, hỏi: “Cô không sao chứ.” 

Bạch Y nhân lúc lau khóe mắt liền che giấu tia hung ác trong mắt. Dịu dàng nói: “Tôi không sao, cô ấy như vậy cũng không phải một hai ngày, đã quen rồi.” 

Hai người nói vài câu, Bạch Y liền rời đi, Nạp Lan Tử mở cửa, ba người vào nhà xong thì thở dài: “Bạch Y cũng thật đáng thương, người hiền lành như thế sao lại gặp phải người như chị Lý… dữ dằn như vậy.” 

Thanh Lạc chớp mắt, chuyện thật sự là vậy sao? Sao cô lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại nhỉ. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play