Vương Cương tay run lên, tàn thuốc rơi xuống giường, vội duỗi tay hất đi, lúng túng nói: “Đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác. Chỉ là cậu còn nhỏ, lại gặp phải chuyện thế này… tốt nhất vẫn nên nói với gia đình một tiếng.”
Dù sao Trình Dã cũng là vì cứu mình mới bị thương. Giờ Trình Dã chưa nhắc gì, nhưng sau này nếu người nhà cậu ấy biết, chắc chắn sẽ tìm đến gây chuyện, phiền phức lắm.
Trình Dã gắp một thìa cơm đưa lên miệng, giọng bình thản:“Nhà tôi không ai cả, chỉ có mình tôi thôi.”
Vương Cương sững người:“Thế vừa nãy cậu gọi điện cho ai…?”
“Đó là…” 
Miếng thịt hơi khô khó nuốt lăn trong miệng Trình Dã, anh mặt không đổi sắc mà nuốt xuống, nói: “Đó là bạn tôi.”
Anh ngẩng lên hỏi:“Bên trên nói sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play